Mời tôi đi, mời tôi xem nào, tại sao cô lại không mời tôi chứ?
Trong lòng kẻ diễn si Kỳ Thụy Gia rất khó chịu, giống như đang bị móng vuốt mèo cào loạn vậy. Muốn thẳng thắn tự đề cử chính mình nhưng lại có hơi thẹn thùng.
Nói trắng ra, con người thì ai cũng có ít tật xấu dạng ấy, rõ ràng trong lòng rất muốn đấy, nhưng lại nói không ra miệng.
Kỳ Thụy Gia im lặng ăn cơm rang, thôi, cơ hội diễn xuất còn nhiều, chờ đến khi gameshow kết thúc, công ty sẽ nhận rất nhiều vai diễn cho cậu ta.
Chỉ là vừa nói đến chuyện đóng phim thì bản thân cậu có hơi kích động mà thôi.
Mẹ Kỳ Thụy Gia hỏi Kiều Mạn Phàm: “Cô cậu nói chuyện đóng phim gì thế, kỹ thuật diễn của Thụy Gia nhà cô tốt lắm, mọi người đều nói như vậy đó.”
Mặt Thụy Gia hơi đỏ lên, đón nhận ánh nhìn của Kiều Mạn Phàm. Cô nhìn Kỳ Thụy Gia: “Chỉ là một kịch bản chế tác nhỏ thôi, đến lúc đó tôi mời thì cậu cũng không nên từ chối đâu nhá.”
Kiều Mạn Phàm chỉ nói có lệ vậy thôi, xem xét địa vị của Kỳ Thụy Gia là đã biết không mời nổi, nếu không mời nổi, cô sẽ không mời.
Thụy Gia xua tay, “Không đâu, không đâu.”
Vưu Bành Bành hỏi: “Là kịch bản gì thế ạ? Có vai diễn nào hợp với em không? Em cũng có thể diễn đấy.”
Đối với cậu trai họ Vưu thì Kiều Mạn Phàm rất không khách khí, “Em có thể diễn "miễn phí" không, cái loại không lấy cát-xê ấy?”
“Ồ, không có tiền à, thế bao ăn không ạ?” Vưu Bành Bành hỏi.
Kiều Mạn Phàm: “Đương nhiên là có chứ.”
Vưu Bành Bành: “Thế đến lúc đó chị bảo em biết với nhá.”
Vưu Bành Bành thì nghiêm túc, dù sao cũng là đối đáp trong chương trình thôi, nhưng một khi nó được phát sóng, có lẽ Kiều Mạn Phàm lại sẽ bị chửi mất.
Đối với việc con trai tự quyết định, bà Vưu cũng không nói gì thêm, con cái trưởng thành, biết đường nên làm cái gì thì làm cái ấy rồi.
Kiều Mạn Phàm cũng không biết bản thân đang làm gì. Chuyện đầu tư ngay cả cái bóng cũng không có, mà bây giờ cô đã suy nghĩ biện pháp kéo người có danh tiếng đến để gia tăng lượt theo dõi cho kịch bản.
Nếu nói về độ quan tâm, tên tuổi của cô cũng được chú ý lắm đấy chứ. Nhưng vấn đề là, các lượt theo dõi ấy không phải là theo chiều hướng tích cực.
Xem ra vẫn rất ưng cái bụng, một khi đã như vậy, không bằng hành động thôi.
Nói có khi, làm một chuyến kiếm đủ tiền rồi là có thể đủ để 'chia tay' công ty quản lý, từ đây giang hồ không gặp mặt.
Ngày kế tiếp, không khí quay chụp trở nên ấm áp nhẹ nhàng hơn nhiều. Hôm nay cũng không có nhiệm vụ gì khác, chỉ là tìm một chỗ phong cảnh đẹp đẽ, cả hội ngồi trên mặt đất, ăn ăn uống uống rồi hàn huyên tâm sự.
Nói chuyện về chuyến đi này gặt hái được gì, cảm ngộ khi du lịch, các chủ đề thăng hoa, thanh lọc tâm hồn, các vị khách tài năng còn trổ tài ca hát, nhảy múa.
Kiều Mạn Phàm vừa xem họ biểu diễn, vừa ăn uống. Thật ra cô có thể làm một buổi nấu cơm dã ngoại, nhưng quá mệt mỏi rồi, không muốn làm.
Từ khi chương trình này bắt đầu mở máy, cô vẫn luôn nấu ăn, nên không muốn làm nữa rồi.
Quan trọng nhất là dụng cụ không tiện tay, cô từng sử dụng phòng bếp nhà họ Kiều, giờ lại đụng đến mấy đồ đơn sơ như thế thành ra dùng không quen, ngay cả tâm trạng nấu nướng cũng mất đi một phần.
Sau khi chấm dứt ghi hình, đoàn ê-kíp bắt đầu đóng gói vật dụng, động tác cũng vội vã, nhanh chóng thu dọn hành lý.
Kiều Mạn Phàm nói với cha mẹ Tang: “Cuối cùng cũng có thể trở về rồi ạ.”
Không chịu nổi luôn, đời này sẽ không bao giờ tham gia cái chương trình này nữa, quá bệnh hoạn mà.
Rõ ràng là một gameshow du lịch thư giãn, tại sao lại hành xác các khách mời như thế chứ.
Cha mẹ Tang cũng thở ra một hơi: “Kết thúc cũng tốt, tiền này cũng không phải dễ kiếm đâu. Nhưng tiền thì nhiều thật.”
Kiều Mạn Phàm nói với hai người: “Đợi khi thông báo tiền nộp thuế, con sẽ cho cha mẹ mỗi người một trăm vạn, phần còn lại con sẽ dùng ạ.”
Kiều Mạn Phàm đã quyết định muốn đầu tư kịch bản này.
Cha Tang lắc đầu: “Không cần nhiều vậy đâu.”