Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sư phụ Lý trả lại điện thoại cho Kiều Ngữ Phù. Lão chắp tay ra sau lưng ngân nga khúc nhạc ngắn, nghĩ ngợi rồi lấy ra cái điện thoại phím của mình và gọi cho đệ tử.

“Bảy ngày sau cô bé đó sẽ đến hiệp hội, con phải giúp đỡ nó nhá.” Sư phụ Lý nói: “Cần phải giữ người ta lại hiệp hội, phần khảo hạch cũng đơn giản chút.”

Trên mặt Quyền An lộ ra nét bất đắc dĩ: “Khảo hạch đơn giản thì làm sao có thể thể hiện ra cô ấy có thiên phú, có tài nấu nướng cao siêu ạ?”

Ngay cả bài thi đầu vào cũng không làm được thì thu vào hiệp hội để làm gì?

Để lấy chút hội phí hay sao?

Dù danh tiếng của hiệp hội bị hủy hoại thì cũng không cần kẻ giá áo túi cơm.

"Đợi khi nào cô bé đó vào hiệp hội, con phải dạy bảo cẩn thận. Nó sẽ thành một kiện tướng của hiệp hội đấy. Ta thấy kỹ thuật cắt tỉa của con bé có nét đặc biệt riêng, chắc hẳn danh tiếng của sư phụ nó cũng không kém." Sư phụ Lý nói, sau đó trở giọng càn quấy: "Ta mặc kệ đấy. Đợi khi nào ta quay lại, ta muốn thấy con bé ở hiệp hội."

Khi đổi giọng xong, sư phụ Lý dứt khoát cúp máy, hoàn toàn không để cho đồ đệ của mình có cơ hội phản bác.

Quyền An nhìn di động, thế là đến bây giờ lão vẫn chưa cho anh ta số điện thoại của cô gái kia, đáng lẽ lão phải cung cấp chứ.

Khi Quyền An gọi lại thì đầu dây bên kia cúp máy ngay tức khắc.

Quyền An: …

Vì thế, Quyền An quyết định để bài khảo hạch bảy ngày sau nghiêm ngặt hơn một chút, yêu cầu cũng càng cao hơn một chút.

Cũng không biết rốt cuộc người kia có thể đến hay không, nhưng các đầu bếp thi cùng một ngày sẽ xui xẻo.

Tuy nhiên khảo hạch một lần không qua thì có thể thi lần thứ hai, cũng không phải thi một lần quyết định cả đời.

Nhưng cũng có một ít tiêu chuẩn cơ bản, để tránh cho một số người vớ vẩn, rối loạn tham gia vào.

Ít nhất phải có chứng nhận hành nghề, quan trọng hơn là có giấy chứng nhận sức khỏe. Nếu bạn làm đồ ăn mà bản thân còn có bệnh thì ai dám ăn những thứ bạn làm nữa.

Kiều Mạn Phàm tìm được một học viện đầu bếp khá chính quy và tiêu pha một số tiền thật lớn. Số tiền này tương đương với việc giao học phí và đòi trường học một cái bằng tốt nghiệp.

Nhưng cái bằng tốt nghiệp này cũng không phải là cho không, cô cũng phải làm bài thi, làm bài thực hành. Nào là thái lát đậu, nào là cắt tỉa rau củ và nếu trình độ không đạt tiêu chuẩn thì không thể nhận giấy chứng nhận.

Sau đấy, Kiều Mạn Phàm lại chạy đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ. Nơi cô đến là một bệnh viện tư khá đắt đỏ. Nó có kết quả rất nhanh, rồi cô lại đi giấy chứng nhận sức khỏe.

Tóm lại, chỉ mỗi việc làm giấy chứng nhận cũng khiến Kiều Mạn Phàm chạy đến gầy. Nếu muốn làm giấy chứng nhận chính quy thì cần có thời gian và trình tự. Tuy chứng nhận giả sẽ không mất thời gian nhưng cũng rất dễ dàng bị người khác chọc thủng.

Cho nên, rốt cuộc vì sao cô nhất định phải đi hiệp hội nhỉ?

Ừm, có lẽ mỗi ngành sản xuất đều có một chỗ để tỏ lòng thành kính và hiệp hội này hẳn là nơi đầu bếp nào cũng đều muốn đi vào.

Nó là một loại chứng thực thân phận và Kiều Mạn Phàm nguyện ý bị người khác nghĩ cô là đầu bếp.

Còn về cái thân phận nghệ sĩ này thì, thôi, đó chỉ là nghịch nước, sớm muộn gì cô cũng phải nói tạm biệt.

Càng hòa mình vào giới giải càng dễ dàng ảnh hưởng đến bản thân và những người xung quanh, từng động thái của bản thân đều có người chú ý, đều có người diễn giải quá độ.

Mấy ngày nay cô đều bận rộn ở bên ngoài, đến giờ còn phải về nhà nấu cơm cho Tư Thừa Trạch và Vưu Bành Bành rồi để Tiểu Quả chuyển đi.

Khuôn mặt có phần bầu bĩnh kia đã gầy xuống, khôi phục lại dáng vẻ khi trước.

Bà Kiều trông thấy Mạn Phàm bận rộn đến không về nhà thì dò hỏi: “Mấy ngày nay con bận bịu gì thế?”

Đương nhiên, Kiều Mạn Phàm sẽ không nói bản thân đang gấp rút làm chứng nhận đầu bếp.

“Con bận chuyện ở đoàn phim, lần đầu tiên đầu tư, không đi nhìn thì trong lòng cứ có phần lo lắng.”

Mỗi lần đi ra ngoài Mạn Phàm cũng chưa dùng đến tài xế của gia đình mà là tự mình đi. Có thể nói, cô rất lén lút, phải cần rất nhiều sự hoảng sợ mới có thể khiến lời nói dối tròn trịa được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK