Kỳ Thụy Gia hiểu rõ mẹ của mình là người như thế nào. Nhưng vậy thì sao, cậu ta là được mẹ nuôi lớn, nên có một số việc nghe xong cũng thôi, theo ý mẹ.
Nhưng tình hình lúc này, người ta cũng không phải con trai mẹ, phải chịu đựng và nhường nhịn mẹ đâu.
Thụy Gia cảm thấy tham gia một chương trình thôi mà tâm lý mệt mỏi muốn chết, còn mệt hơn cả lúc quay phim truyền hình.
Cậu vô cùng hối hận vì đã tham gia cái gameshow này.
Thụy Gia không nhịn được nhìn về phía Kiều Mạn Phàm, chỉ sợ cô bùng nổ. Trải qua mấy ngày ở chung như vậy, cậu coi như đã nhìn ra, Kiều Mạn Phàm cũng không phải loại người biết chịu đựng.
Mạn Phàm quả thật không biết bản thân đã đắc tội mẹ Kỳ Thụy Gia ở chỗ nào, mà hễ không có việc gì bà ta lại thích đến thọc cho cô một dao, không thể nói chuyện bình thường được à?
Kiều Mạn Phàm cười nói: “Tôi vẫn luôn cảm thấy có người bình thường tuy rằng lắm mồm, thích buôn chuyện. Nhưng không biết rằng, họ còn sẽ tùy tiện lôi kéo người không thân không quen đi nói chuyện cùng cơ đấy.”
Vẻ ngượng ngùng hiện lên trên mặt bà Kỳ, “Cô chỉ tò mò tại sao cháu lại nấu ăn tốt như vậy thôi.”
Kiều Mạn Phàm: “Cô đoán xem?” Liên quan đến bà à, đây không thích nói cho bà nghe đấy.
“Mẹ, ăn cơm đi.” Kỳ Thụy Gia gắp thức ăn cho mẹ. Có người cho bậc thang, bà Kỳ cũng cúi đầu bắt đầu ăn gì đó, trong lòng nghĩ như thế nào cũng không hiểu.
Bà Vưu nhìn mẹ của Kỳ Thụy Gia, lại nhìn Kiều Mạn Phàm, khẽ nở nụ cười, tốc độ gắp thức ăn cũng không chậm.
Nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý của bà Vưu, Kỳ Thụy Gia không nhịn được mà chột dạ, ngay sau đó phía sau lưng cậu thấm ra đầy mồ hôi lạnh.
Cậu không hề hoài nghi về chuyện mẹ Vưu Bành Bành đã nhìn ra điều gì đó. Người lăn lộn trong giới giải trí có ai mà không phải là nhân tinh*, dù không phải nhân tinh cũng trở thành nhân tinh hết.
* Nhân tinh ‘人精’: Là những người đặc biệt có đầu óc, biết tính toán, đối nhân xử thế khôn khéo, không bao giờ để mình bị lừa gạt.
Thế này thì xấu hổ quá rồi, vốn dĩ cậu cũng chẳng có ý gì với Kiều Mạn Phàm, nhưng bây giờ những người khác xem ra cũng không đồng ý với cái thuyết này đâu.
Tưởng tượng như vậy, Kỳ Thụy Gia chẳng còn khẩu vị gì nữa. Thấy mẹ dường như vẫn chưa biết gì, còn vẻ mặt hiền từ gắp thức ăn cho mình, cảm giác vô lực trong lòng cậu càng mạnh hơn.
Tổ sản xuất trơ mắt nhìn cả bàn đồ ăn lớn như thế bị ăn đến sạch sẽ. Đúng thật là ăn hết rồi, mâm cũng chỉ thừa lại một ít nước canh thôi.
Mấy kẻ súc vật này ăn cũng khỏe quá đi mất, vốn cho rằng còn có thể ăn chút đồ thừa...
Tổ sản xuất nhìn các khách mời bằng ánh mắt tràn ngập u oán.
“Ôi, bữa cơm hôm nay là bữa ăn ngon nhất dạo gần đây.” Tư Thừa Trạch sờ cái bụng, cả người giống như con mèo lười biếng đang tự liếm láp móng vuốt của bản thân.
Vưu Bành Bành nói với Kiều Mạn Phàm: “Chị Kiều ơi, chị nấu cơm ngon như vậy, tại sao lại bò giường thế, chị làm đồ ăn cho người ta không phải là tốt hơn ạ?"
Thật ra, Vưu Bành Bành cũng không biết rõ bò giường là thế nào. Trong quan niệm của cậu, nếu bạn nấu cơm ngon như thế, cần gì phải làm chuyện khiến mọi người ghét bỏ bạn chứ.
Vưu Bành Bành thành niên, chuyện gì nên biết cũng đã biết, nhưng cậu cảm thấy Kiều Mạn Phàm có hơi ngốc.
Không khí bỗng trở nên yên lặng lại, tổ sản xuất đang ở trạng thái giống tang thi đột nhiên tỉnh táo trở lại. Rốt cuộc, rốt cuộc cũng có người nói đến chủ đề chính rồi.
Cuối cùng cũng tuôn ra vụ bê bối của Kiều Mạn Phàm.
Sắc mặt hai vợ chồng ông bà Tang có hơi mờ mịt, lại có hơi kinh hãi, theo bản năng nhìn về phía con gái.
Bà Vưu biến sắc, lập tức gõ đầu con trai, “Con đang nói cái gì đấy?”
Trong lòng các vị khách mời khác cũng hiểu rõ, nhưng cũng sẽ không ai nói, càng sẽ không lấy chuyện này ra nói trong chương trình này.
Nhưng ai cũng không ngờ đến là Vưu Bành Bành trong lúc buột miệng nói ra mất.
Mẹ Kỳ Thụy Gia nhíu mày, bò giường gì thế. Chẳng lẽ Kiều Mạn Phàm còn bò giường đàn ông? Ồ... cuộc sống của mấy kẻ giàu có thật rối loạn nhỉ.