Rốt cuộc thì trạng thái của một ngôi sao quả thật hơn hẳn nhiều người khác. Không cần biết món ăn làm ra sẽ thế nào nhưng nhìn dáng vẻ của cô thì ai cũng đều cảm thấy nó sẽ không tệ.
Trông cô hoàn toàn không có vẻ thấp thỏm.
Phó Xán bĩu môi, gã cảm thấy cô gái này chỉ thuần túy là một kẻ không biết xấu hổ. Ở trên mạng nhiều người mắng cô ta như vậy nhưng cũng chẳng thấy cô ta có phản ứng gì.
Không biết xấu hổ thì sống tự do thoải mái biết bao, là người khác thì đều sẽ rơi vào trầm cảm. Có khi cô nàng còn cảm thấy chuyện kia là vinh dự nữa.
Món cua om cam đã được chưng xong. Mạn Phàm đeo bao tay mở ra vung hấp. Một mùi hương thanh mát của cam trộn lẫn với một mùi rượu thoang thoảng với một quả cam hoàn chỉnh làm nồi.
Kiều Mạn Phàm bưng món cua om cam đi tới bàn bình luận. Cô cầm chóp cái nắp của quả cam rồi mở ra, một mùi hương càng đậm đà được tản mạn.
Mỗi người nếm thử món ăn đều múc một thìa cẩn thận nhấm nháp. Kiều Mạn Phàm trực tiếp lược qua Phó Xán, không có ý định để cho gã thưởng thức.
Cô để phần quả cam cuối cùng đặt hết trước mặt Quyền An. Phó Xán tay cầm thìa, thấy vậy thì hỏi ngay: "Cô làm thế là có ý gì?"
Kiều Mạn Phàm mỉm cười: “Tôi không có ý định để anh nếm thử món ăn tôi làm."
Phó Xán không thể ngờ được mà trợn mắt nhìn cô: “Tôi chính là người nếm thử món ăn, tôi là người bỏ phiếu. Nếu cô muốn như vậy tôi sẽ trực tiếp cho phiếu không thông qua.”
"Không sao, tôi cũng không tính đến cái phiếu của anh." Ăn đồ bà làm lại còn định nói năng vớ vẩn, đó là điều làm cho Kiều Mạn Phàm không thích. Nên cô không cho ăn luôn.
Phó Xán châm chọc nói: "Sao thế? Ăn đồ cô làm còn không thể buông lời chê bai? Nói mấy lời không dễ nghe thì không xứng để ăn món ăn à, cái thái độ này của cô mà xứng đáng làm đầu bếp sao?"
"Chắc không phải là, món cô làm không ăn được, chính cô cũng không tự tin tưởng vào bản thân, nên mới không dám cho người khác nếm thử tác phẩm của mình đấy chứ?"
Kiều Mạn Phàm mỉm cười: “Tôi còn chưa cho anh nếm thử thì nước miếng của anh đã phun lên tác phẩm của tôi rồi.”
Quyền An nhấm nháp cua om cam, năng lực không yếu.
Phó Xán tức giận không chịu được. Gã làm người nếm thử lâu như vậy rồi, nhưng chưa bao giờ gặp trường hợp như thế này.
Có không ít đầu bếp đang bụm miệng cười, họ đều những người có sự tức giận với Phó Xán. Bây giờ lại có người làm cho gã tức giận đúng là khiến cho người ta cảm thấy thoải mái, quá thoải mái.
Phó Xán tranh với Quyền An: "Thế tôi càng phải nếm thử xem, rốt cuộc nó có vị gì."
Phó Xán hung hăng múc một thìa từ trong quả cam nhét vào miệng. Ăn xong rồi, chép chép miệng: “Không sao, có hơi đắng, cam chín sẽ mang theo chút vị cay đắng. Sao cô lại không dùng nguyên phần thịt cam thôi? Loại vỏ trái cây này chẳng phải sẽ có lớp vỏ ngoài à!"
Quyền An gật đầu: “Hắn nói có lý đấy.”
Kiều Mạn Phàm à một tiếng, không nói gì thêm.
Phó Xán nhìn thấy cái vẻ lợn chết không sợ nước sôi của Kiều Mạn Phàm: “Chẳng lẽ cô không có gì muốn nói sao?”
Kiều Mạn Phàm hơi khó hiểu: “Tôi phải nói gì à??”
“Chính là vấn đề dùng vỏ trái cây đấy, tôi thấy cô còn có vẻ vẫn tự cho mình đúng đấy.” Phó Xán đang tự tìm đòn.
Kiều Mạn Phàm nói thẳng: “Vì các anh ăn ít thôi, mỗi người một thìa. Chứ gạch cua thực ra có hơi ngấy, mà vị đắng của cam thì lại có thể giải được vị ngấy này.”
"Ăn không ngon, cô thấy mọi người đều là kẻ ngốc à? Không ăn được lại còn ăn nhiều?" Phó Xán phản bác.
Mạn Phàm vô cùng ngứa tay. Cô rất muốn cho gã một đấm. Mày cứ cãi bà đi, cứ cãi bà xem, bà cho ngắm gà khoả thân luôn.
Đúng là trải nghiệm được cảm giác của mấy người đầu bếp kia, đều mang vẻ mặt tức tối. Gã này đúng là quỷ thấy cũng sầu.
"Tôi thấy khẩu vị của anh không đại biểu cho khẩu vị của người khác." Kiều Mạn Phàm nói.