Kiều Mạc Khiêm: “Cô đừng để cho cha mẹ cô biết tình hình của bản thân từ miệng người ngoài. Cô vẫn nên tự mình nói cho bọn họ thì tốt hơn.”
Tình huống của Chu Lan Hân được định sẵn là sẽ kết hôn, lấy chồng sinh con giống những cô gái bình thường.
Mặc dù sau khi xuất giá sẽ gặp rất nhiều vấn đề.
Chu Lan Hân ý vị thâm trường mà nhìn Kiều Mạc Khiêm, “Anh thật ra rất hiểu nha, mà này anh làm sao biết được?”
Kiều Mạc Khiêm: …
Mấy chuyện thời sự, kinh tế tài chính hắn còn không quan tâm, bây giờ lại bị “nhồi nhét” mấy kiến thức kì quái này.
Đã bị “đầu độc” bởi Internet thì cũng thôi đi, bây giờ bên cạnh lại xuất hiện một trường hợp thực tế nữa, thật là khiến người ta sợ hãi.
“Tôi thật sự tò mò, cớ tại sao cô lại để ý Kiều Mạn Phàm.” Kiều Mạc Khiêm hỏi. Quả nhiên là người mới từ nước ngoài về không được bao lâu liền bị vẻ ngoài “lung linh” của Kiều Mạn Phàm mê hoặc, bởi thế mà không nhìn thấy được linh hồn cuồng loạn bên trong con nhỏ đó.
“Mạn Mạn đáng yêu lắm, cũng rất thú vị nữa, chúng tôi sẽ là bạn tốt.” Chu Lan Hân nói.
Kiều Mạc Khiêm: “Chỉ là bạn bè thôi sao?”
Chu Lan Hân nghiêng nghiêng đầu, nhìn Kiều Mạc Khiêm.
“Anh có ý gì chứ? Không phải bạn bè thì có thể là cái gì cơ, tôi coi Mạn Mạn như chị em thân thiết, chúng tôi vốn không cùng một dạng người.” Kiều Mạn Phàm lớn lên rất xinh đẹp, phù hợp với thẩm mĩ của Lan Hân, nhưng cô và cô ấy không giống nhau.
"Đừng nói với tôi là, anh nghĩ tôi thích phụ nữ thì chỉ cần thấy một cô gái nào đó là cũng ưng nhé. Nếu anh mà thích đàn ông, chẳng lẽ nhìn thấy một tên đàn ông nào đó anh cũng thích à, phải hợp gu thì mới hút nhau được."
Kiều Mạc Khiêm mặt mày run rẩy một chút, thích đàn ông hả, phi phi phi, đây là chuyện quá tàn ác, quá ghê người.
Hắn nói sang chuyện khác, “Vậy chuyện này, liền quyết định như vậy đi.”
Chu Lan Hân cười cười, trực tiếp từ chối: “Nếu tôi không đồng ý thì sao, tôi cảm thấy kết hôn với ai cũng vậy, còn không bằng cùng anh kết hôn.”
Kiều Mạc Khiêm mỉm cười, khí độ nhẹ nhàng, "Cô Chu, tôi khuyên cô không cần làm như vậy. Làm như vậy thì mọi người đều không có chỗ tốt, hiện tại cô không nên đấu đá với tôi, mà cần phải nghĩ cách giúp chính mình nắm giữ quyền chủ động.”
"Vì sao cha mẹ của cô lại khăng khăng muốn gả cô đi và lại còn muốn để cả nhà họ Chu làm của hồi môn?" Không phải Kiều Mạc Khiêm không tham lam nhà họ Chu. Trong nội tâm, hắn ta đã từng suy nghĩ về quy mô thương mại được tạo ra dưới sự kết hợp giữa nhà họ Chu với nhà họ Kiều có thể kiếm được bao nhiêu tiền.
Tuy nhiên mỗi khi tưởng tượng rằng người “chung chăn gối” với mình là Chu Lan Hân. Dù rằng cô nàng này khoác lớp da con gái nhưng linh hồn lại là một tên đàn ông. Cùng một tên đàn ông “đầu bạc răng long” là một chuyện khiến hắn ta vô cùng sởn tóc gáy.
Kiếm tiền rất quan trọng, nhưng cũng không cần thiết phải dùng bất cứ giá nào.
Kiều Mạc Khiêm sẽ không kết hôn với Chu Lan Hân.
Mà Chu Lan Hân thì càng chẳng muốn kết hôn với Kiều Mạc Khiêm. Tuy nhiên, tình hình trong nhà của cô ấy rất phức tạp, nhiều lần muốn mở miệng cũng không nói thành lời.
Thật sự có hơi khó có thể mở miệng, cô càng không muốn cha mẹ của mình bị người khác nhạo báng.
Mà muốn cô gả chồng lại càng không được.
Kiều Mạc Khiêm nói: "Vì sao đồ của nhà họ Chu các cô lại nhất định phải giao cho người khác? Cô là người thừa kế của nhà họ Chu, cớ sao lại không cố gắng kế thừa?"
Lời này của Kiều Mạc Khiêm rất mưu mô. Hắn ta không muốn kết hôn với Chu Lan Hân, nhưng cũng không muốn nhìn cô ấy mang theo nhà họ Chu gả đến nhà khác và tạo ra một quy mô thương mại kết hợp mới.
Cách lý tưởng nhất chính là để Chu Lan Hân kế thừa Chu gia.
Hắn nói: “Tôi tin cô chắc chắn có cách giải quyết.”
Chu Lan Hân liếc nhìn anh ta, "Đây là chuyện nhà tôi, anh không cần bận tâm.”
Kiều Mạc Khiêm mang tâm trạng cực tốt nói: “Là tôi quá trớn rồi, nhưng tôi thật tâm hy vọng chuyện này có thể giải quyết một cách hoàn hảo.”