Nhìn thấy Kiều Mạn Phàm thoải mái như thế, trong lòng những người nhìn cô không vừa mắt khó chịu như bị mèo cào loạn, mọi người đều vất vả như vậy, cớ sao cô ta lại nhàn nhã thế kia.
Không sợ thiếu, chỉ sợ không công bằng.
Mẹ của Kỳ Thụy Gia không kìm được lại muốn nói gì đó. Cái đứa con gái này thật là vượt qua sự hiểu biết của bà với nữ tính. Quá ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân, không hề biết nghĩ cho người khác dù chỉ một chút.
Giờ đây Thụy Gia gần như trông gà hoá cuốc, kẻ địch không phải những khách mời khác, mà chính là mẹ của mình.
Cậu ta bắt buộc phải chú ý mẹ mình từng giây từng phút. Một khi bà ấy có cử động kỳ lạ, Thụy Gia đều phải ngăn cản.
Nhìn thấy vẻ không đồng tình trên mặt bà Kỳ, ngay lập tức Kỳ Thụy Gia biết bà ấy đang suy nghĩ cái gì. Lúc này, Kiều Mạn Phàm đang rất an nhàn, nhưng các vị khách mời khác vẫn không nói gì, cũng không tới lân mẹ cậu nói gì cả.
“Mẹ, đưa cho con cái xẻng với.” Thụy Gia nói với mẹ cậu ta.
Mẹ Kỳ Thụy Gia lập tức bị dời lực chú ý, lấy xẻng đưa cho con trai.
Thụy Gia thở phào nhẹ nhõm. Mẹ chỉ thấy người ta ở bề nổi thuận buồm xuôi gió, lại không biết bề chìm người ta cũng trải qua xuôi chèo mát mái.
Đi tìm Kiều Mạn Phàm nói chuyện cũng sẽ bị đẩy trở lại, cần gì cứ nhất thiết phải tự đi chịu ngược?
Mạn Phàm lật kịch bản, nhìn thấy chỗ hài hước thì bắt đầu cười to sảng khoái. Cô uống một ngụm trà, ăn đồ ăn vặt, giống hệt như trạch nữ trong hội thanh niên sa đọa thời nay. (Nói đến một nhóm người trẻ bên Trung, mang ý tự giễu, có một số đặc điểm tiêu cực, chẳng hạn như thái độ tiêu cực, ghét đi làm, v.v.)
Lúc khiêng máy ghi hình cồng kềnh, người thợ quay phim cũng không kìm nổi rớt những giọt nước mắt cực nhọc.
Chướng mắt quá, người xem khó có thể tiếp nhận rồi.
Phó đạo diễn Lý nhíu mày nhìn kịch bản trong tay Kiều Mạn Phàm, kịch bản này giống như cái ông đã từng ném, làm sạo lại chạy đến tay Kiều Mạn Phàm rồi.
Trái tim phó đạo diễn đột nhiên đập nhanh hơn một chút, trong lòng loáng thoáng có một chút suy nghĩ. Ông lại không thể tránh khỏi chuyện sinh ra một luồng cảm xúc khó có thể miêu tả, có ghen ghét, có chua xót...
Thiết Oa Tử ngồi xổm bên cạnh Kiều Mạn Phàm, thấy cô cười vui vẻ, cười đến run rẩy cả người, xinh đẹp đến hút mắt. Cậu bé vừa cắn đồ ăn vừa hỏi: “Chị ơi, chị đang xem gì thế?”
Khóe mắt Mạn Phàm khẽ liếc Thiết Oa Tử một cái, “Xem chữ đấy, nhóc hiểu không?”
Cậu bé cứ cảm giác bản thân bị công kích, mặc dù không nói nên lời, nhưng sự không thoải mái trong lòng là thật.
Mạn Phàm dường như được gợi lên hứng thú, nói với Thiết Oa Tử: “Đến đây, chị với nhóc cùng chơi trò chơi xếp chữ. Nhóc đoán chữ đứng cạnh mình và suy nghĩ xem nó là từ gì.”
Thiết Oa Tử: ...
Cậu bé bị công kích bởi sự chênh lệch nhận thức. Cái gì chứ, hoàn toàn không hiểu được chị ta đang nói cái gì, cái gì mà đứng bên cạnh mình cơ?
Ngay cả thợ quay phim cũng hơi mờ mịt, đấy là từ gì chứ?
Có lẽ là Kiều Mạn Phàm đang dọa trẻ con?
Mạn Phàm tiện tay nhặt một nhánh cây nhỏ trên mặt đất lên, nói với Thiết Oa Tử: “Nhìn xem, tôi là nữ (女).” Cô viết chữ 女 trên mặt đất, “Mà bạn là xấu (丑).” Bên cạnh chữ 女 được thêm một chữ 丑.
“Từ này đọc là con gái (妞).”
Thiết Oa Tử: ???
Tổ sản xuất: ...
Họ đã hiểu được, Kiều Mạn Phàm đang châm chọc đứa trẻ bảy tuổi nhà người ta, điên quá mức.
Cái eo cũng bị điệu cợt nhả của cô làm đứt rồi. (Ý muốn nói tổ sản xuất bất lực trước chị Phàm).
Vẻ mặt Thiết Oa Tử đang mù tịt và nhìn chằm chằm từ trên mặt đất. Cậu bé vẫn chưa phản ứng kịp mình đã bị châm chọc.
Mạn Phàm nói với Thiết Oa Tử: “Trẻ con không có chuyện gì thì đọc sách đi, không đọc sách thì bị người khác mắng nhóc cũng không biết.”
Thiết Oa Tử hỏi: “Đọc sách thì có thể có rất nhiều đồ ăn giống như chị sao?”
Cô lắc đầu: “Không thể, chị có nhiều đồ ăn là bởi vì chị có tiền, mấy thứ này mua bằng tiền.”