Bữa cơm tối cuối cùng, để giảm bớt việc, Kiều Mạn Phàm rang luôn một nồi cơm rang to đùng. Nếu thấy hương vị cơm rang không ngon, thì vẫn còn có tương thịt bò.
Tương thịt bò tương đã sắp hết rồi, nhiều người quá, dù có để mỗi người một thìa thôi cũng không đỡ được miệng ăn.
Mót sạch cái chai tương, cô cũng phải tự tặng một like cho sự cơ trí của bản thân, ăn với cơm là tuyệt cú mèo.
Bà Vưu nói yêu cầu về tương thịt bò với Mạn Phàm: “Loại tương này còn ngon hơn cả loại mua trong siêu thị, khi nào rảnh cháu mà làm thì cho cô với nhé.”
Bố của Tư Thừa Trạch cũng mở lời: “Chú cũng thích, cho chú với nhé.”
Kiều Mạn Phàm không từ chối cũng không đồng ý, “Cái đó để nói sau, nếu làm được thì cháu sẽ gọi điện thoại ạ.”
Sau đó vài người trao đổi cách thức liên lạc với nhau.
Kiều Mạn Phàm nhìn chằm chằm Tư Thừa Trạch, cậu sờ khuôn mặt của mình, “Trên mặt em có gạo hả?”
Kiều Mạn Phàm hỏi: “Cậu có diễn phim truyền hình không?”
Tư Thừa Trạch: “Cũng có.”
Kiều Mạn Phàm à một tiếng, cô hơi muốn cho Tư Thừa Trạch đi diễn một vai phụ, dựa theo lượng người hâm mộ của chàng trai này, thì kịch bản ấy chắc sẽ không bị lỗ vốn.
Nói cho cùng, Kiều Mạn Phàm vẫn rất động tâm, muốn đầu tư. Nhưng quay chụp một bộ phim truyền hình, vốn đầu tư cũng không phải là số lượng nhỏ đâu.
May mắn là dạng sitcom, nó có nghĩa là không cần chế tác nhiều, có thể giảm bớt rất nhiều tiền.
Tư Thừa Trạch bưng bát to lên, vừa nuốt cơm vừa hỏi: “Sao chị lại hỏi em như vậy? Chị muốn bảo em giới thiệu đoàn làm phim cho chị sao?
Tư Thừa Trạch châm chước rồi còn nói thêm: “Với danh tiếng và kỹ thuật diễn hiện giờ của chị thì, ừm……”
Kiều Mạn Phàm cũng không tức giận chuyện Tư Thừa Trạch nói, những cái người ta nói là sự thật, “Không phải giới thiệu cho tôi, mà tôi muốn giới thiệu cậu. Đến lúc đó, có khả năng sẽ mời cậu tham diễn, là một đoàn phim nhỏ.”
Tư Thừa Trạch à một tiếng, “Em là nam chính hả?”
Kiều Mạn Phàm: “Không mời nổi, có thể là vai phụ.”
Tư Thừa Trạch hơi nghiêng đầu, “Vai phụ của em cũng đắt lắm.”
Kiều Mạn Phàm: “Ừ ừ, cậu rất đắt giá.”
Tư Thừa Trạch nhìn cô, hỏi: “Chẳng lẽ chị muốn đóng phim điện ảnh à.”
“Cậu thấy tôi có bản lĩnh đó à?” Kiều Mạn Phàm hỏi lại, “Thôi, đến lúc đó rồi nói sau.”
Cuộc đầu tư này rốt cuộc có thể làm được hay không vẫn là một vấn đề đây.
Hơn nữa, Kiều Mạn Phàm cũng không có dự định muốn tham gia diễn xuất kịch bản này. Cô không xuất thân chuyên nghiệp, cũng không có kinh nghiệm diễn xuất, với cả toàn dân chống đối bản thân, nên rất dễ thất bại.
Kiều Mạn Phàm cũng không mong chuyện mình đi đầu tư lại là ném đá trên sông.
Chuyện chuyên môn nên giao cho người chuyên nghiệp làm.
“Đừng bỏ qua nhé, chị mà rảnh thì đưa kịch bản cho em. Nếu em có hứng thú nói có khi lại đóng phim mà không lấy tiền cát-xê ấy chứ, nhưng phải bao ăn bao ở.” Tư Thừa Trạch nói.
“Vậy chị cũng phải cho em manh mối đi chứ, rốt cuộc đoàn phim nào thế?” Tư Thừa Trạch hỏi, “Nếu có chị tham gia thì em không đóng đâu.”
Kiều Mạn Phàm: ……
Tuy rằng lời cậu nói là sự thật, nhưng cô còn đang rất muốn đập nát cái đầu chó của cậu đấy.
“Tôi sẽ không diễn, còn đoàn phim hả, bây giờ nó vẫn chưa tồn tại, đợi đến khi nó xuất hiện thì sẽ nói cho cậu biết.” Kiều Mạn Phàm giải thích.
Tâm trạng Thụy Gia có xu hướng sụp đổ. Nếu nói loại hình chương trình như gameshow này thì cậu ta không thèm để ý. Nhưng nói đến diễn kịch, cậu ta lại có niềm tự tin rất lớn ở lĩnh vực này, có một loại cố chấp và không chịu khuất phục.
Thế nhưng Kiều Mạn Phàm không nhìn thấy một diễn viên chuyên nghiệp như cậu ta, mà lại mời một thần tượng đi đóng phim. Khó chịu, toàn thân đều là khó chịu.
Thụy Gia ho khan một tiếng, Kiều Mạn Phàm cũng không chú ý tới cậu ta, trái lại, mẹ Kỳ Thụy Gia lại quan tâm hỏi con trai: “Có cơ thể không thoải mái không hả con?”
Kỳ Thụy Gia hít sâu: “Không có chuyện gì ạ.” Cậu ta rất muốn nhắc nhở, ở chỗ này có một diễn viên chuyên nghiệp, cái loại vừa có giá hời vừa có tiếng vừa có thế lực ấy.