Khả năng chỉ vì Thiết Oa Tử có thể lấy được đồ ăn ngon từ tay Kiều Mạn Phàm.
Thiết Oa Tử nhanh chóng chạy ra suối tắm rửa, Kiều Mạn Phàm lấy xà phòng tinh dầu thủ công từ trong vali ném cho thằng nhóc: “Dùng cái này tắm cho sạch sẽ.”
Thiết Oa Tử vô thức đưa xà phòng tinh dầu lên chóp mũi ngửi ngửi, là một cỗ mùi thơm nồng đậm.
Kiều Mạn Phàm nói: “Nhốt con vịt ở sân sau đi.”
Lúc nào cũng nhìn thấy phân vịt, thật khó chịu.
Thiết Oa Tử đuổi con vịt ra sân sau, con vịt bị đuổi vừa chạy vừa điên cuồng cạc cạc cạc, vung phân khắp nơi.
Trong sân lại có rất nhiều phân vịt.
Kiều Mạn Phàm thở dài, cuộc sống quá khó khăn, kiếm tiền thật không dễ dàng.
Sau khi tắm rửa xong, Thiết Oa Tử thay một bộ quần áo khá sạch sẽ, thằng nhóc đầy bụi bẩn bây giờ đã trở nên nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, chỉ có điều làn da vẫn rất đen.
Dù sao nó cũng chạy nhảy lung tung khắp nơi trong thôn mỗi ngày, đồng thời cũng không chống nắng, cơ bản không có tí khái niệm nào về cuộc sống tinh tế cả.
Thiết Oa Tử trả lại xà phòng tinh dầu cho Kiều Mạn Phàm, Kiều Mạn Phàm dò hỏi: “Bố của nhóc đâu?”
Trong nhà chỉ có một đứa trẻ và một người mẹ tàn tật, cuộc sống làm sao có thể tốt đẹp được.
Thiết Oa Tử nói: “Bố em đã ra ngoài làm việc.”
Kiều Mạn Phàm trở lại phòng mình, dọn dẹp cả gian phòng một lần rồi giăng màn. Bây giờ đang là những ngày nắng nóng, buổi tối chắc hẳn sẽ có rất nhiều muỗi.
May mắn cô đã mang theo dầu thơm, còn có các loại mỡ bôi da khác.
Kiều Mạn Phàm đã đoán được tổ sản xuất sẽ không có lòng tốt nên thứ gì có thể chuẩn bị trước cô đều chuẩn bị, cô còn mang theo thuốc cảm, thuốc chống viêm,…
Cô luôn cảm thấy mình không phải đến tham gia chương trình mà là đến chịu khổ.
Cũng không biết người của tổ sản xuất chuẩn bị thế nào, nếu như cô không chịu khổ mà ngược lại tổ sản xuất lại chịu khổ thì buồn cười quá.
Còn những khách mời khác, nếu đã xem các chương trình trước đó thì hẳn phải biết bản thân nên chuẩn bị một chút.
Cho dù đi du lịch ở các thành phố khác, chương trình cũng sẽ giao nhiệm vụ, nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ bị phạt, chẳng hạn như bữa ăn sẽ ít hơn.
Cha Tang hỏi Kiều Mạn Phàm: “Chương trình này sẽ quay trong bao lâu?”
Ông cũng không nghĩ tới loại hoàn cảnh này.
Kiều Mạn Phàm lắc đầu: “Con cũng không biết, có thể một tuần, có thể hai tuần, cũng có thể sẽ lâu hơn. Nhưng cha yên tâm, con đã mang theo rất nhiều thứ, không sao cả.”
Lại nói, không thể có chuyện tổ sản xuất muốn có người chết thật, họ chỉ muốn làm khách mời khó xử để tăng lượng view mà thôi.
Nếu xảy ra án mạng, ê-kíp chương trình còn sợ hãi hơn bất cứ ai khác.
Dù sao trước đó, cha mẹ của Kiều Mạn Phàm cũng sinh hoạt dưới đáy xã hội, nên tốt xấu cũng có thể thích ứng với cuộc sống như này, nhưng đối với những khách mời khác mà nói, việc này vô cùng khó khăn.
Vưu Bành Bành nhìn thấy một con gián bò trong góc, cả người đều cảm thấy không khỏe, hơn nữa con gián còn rất lớn. Con gián lớn như vậy khiến Vưu Bành Bành trực tiếp hét lên, hoàn toàn không thể nào lo lắng đến thợ quay phim còn ở bên cạnh.
Thợ quay phim vừa cười vừa quay lại cảnh Vưu Bành Bành thất thố. Mẹ của Vưu Bành Bành cũng không khá hơn chút nào, nhưng dù sao trước kia cũng là một diễn viên tương đối nổi tiếng nên bà tỏ ra trấn định hơn con trai mình rất nhiều.
Bản năng diễn viên đã khắc sâu vào trong xương tủy. Mẹ của Vưu Bành Bành thể hiện hình ảnh của một người mẹ hiền, nhưng cũng thật sự lo lắng cho con trai của mình, cầm cái vợt đập con gián.
Một trận chiến giữa người và gián chính thức bắt đầu.
“Hắc đản, để mẹ làm cho, con ngồi nghỉ một lát đi.” Mẹ của Kỳ Thụy Gia giật lấy cây chổi trên tay con trai.