Cảnh sát cũng là nghành nghề kỹ thuật và cần có nhân tài ở các phương diện.
“Không, tôi không, tôi không đi.” Gã dân kỹ thuật điên cuồng chối từ, không đi, gã sợ hãi.
Cảnh sát tức giận mà nói: “Đi ra ngoài đi chút đi, trông cậu sắp mốc meo rồi đấy.”
Kiều Mạn Phàm đưa cha mẹ Tang về một chung cư trên danh nghĩa của mình. An ninh của chung cư này rất không tệ, có rất nhiều ngôi sao đều mua phòng ở đây.
Dựa vào đó có thể thấy, an ninh nơi đó rất tuyệt.
Chỉ cần cha mẹ Tang chuyển nhà, những người kia tạm thời sẽ không tìm đến nổi.
Hai ông bà Tang vẫn có phần không nỡ rời khỏi nhà: “Thật sự phải dọn đi à.”
“Đương nhiên là phải chuyển nhà, cần phải dọn thôi.” Kiều lớn Kiều bé quyết định phải chuyển nhà. Sống ở chỗ này không có gì thú vị, quan trọng nhất chính là an ninh dân cư thật sự không được.
Cha mẹ Tang không thể nói lại con gái. Hai người chỉ thu thập một ít quần áo với đồ dùng vệ sinh cá nhân thường ngày, còn những món đồ trân quý trong nhà đều phải mang đi.
Tiểu khu có cảnh sát đến. Nơi nào có cảnh sát đồng nghĩa với nơi đó có sự cố. Rất nhanh đã có người kéo lại đây vây quanh xem náo nhiệt, họ ở xa xa nhìn một nhà của Kiều Mạn Phàm nói chuyện với cảnh sát.
Người xung quanh châu đầu ghé tai. Trong đó có một cô gái tuổi khoảng mười bảy, khi nhìn thấy cảnh sát, sắc mặt cô gái hơi trở nên tái nhợt, trông có vẻ hơi bất thường.
Giống như đang chột dạ.
Thời điểm lên xe, Kiều Mạn Phàm nhìn những người xem náo nhiệt xung quanh một vòng. Cô chỉ tùy tiện nhìn lướt qua. Nhưng người có quỷ ở trong lòng lại không dám đối diện và nhanh chóng tránh đi ánh mắt đó.
“Giai Giai, con còn ở đấy làm gì, nhanh về nhà làm bài đi. Chỉ còn một năm nữa là phải thi đại học rồi mà vẫn còn lãng phí thời gian nữa.” Cô gái tên Giai Giai bị mẹ của mình kéo về nhà.
Giai Giai trở về căn phòng của bản thân, trên tường dán tấm áp phích của Tư Thừa Trạch. Khuôn mặt với nhan sắc tuyệt trần được thần ban tặng nụ hôn kia đã khiến cho căn phòng trở nên tưng bừng sức sống.
Giai Giai không còn tâm trạng nào ngắm nhìn thần tượng và chết lặng mà rút bài tập ra. Cái tay cầm bút run nhè nhẹ, nhưng cô gái không đọc được đề bài nào vào đầu và cũng chẳng giải được đề bài nào.
Mẹ của Giai Giai bưng nước vào, thấy con gái thẫn thờ đờ đẫn thì không khỏi vỗ vỗ để cô gái hoàn hồn, “Con nghiêm túc chút đi. Chỉ còn một năm nữa là thi đại học rồi. Con chú tâm mà cố gắng một năm đi, nghiêm túc một chút. Khổ một năm này thì quãng đường ngày sau sẽ bằng phẳng hơn một ít.”
Bà nói như vậy cũng là lời khuyên bảo tận tình. Nhưng trong lòng Giai Giai có tâm sự nên vô cùng bất an, lại nghe được lời nói lặp lại ngày này qua ngày khác khiến người ta vô cùng bực bội ấy thì rất phiền. Cô gái cảm thấy cha mẹ quá càm ràm: “Con biết rồi, mẹ đừng nói nhiều như thế nữa có được không. Ngày nào cũng nói lặp đi lặp lại, mẹ có thấy phiền không.”
Mẹ của Giai Giai tức giận đến lồng ngực phập phồng. Bà cảm thấy con gái rất không nghe lời, vừa tức lại vừa đau lòng.
Chẳng lẽ nó nghĩ bà muốn nói mỗi ngày như thế thật hay sao, ngày nào cũng nhắc để biến bản thân thành một kẻ bị ghét bỏ hay sao.
Bà chỉ muốn tốt cho nó, hy vọng sau này nó sẽ có cuộc sống khấm khá hơn.
Đừng có nói là đi thi hay học hành, hay chê bai cách dạy học như nhồi vịt. Đây chính là con đường để người bình thường có thể đổi đời. Nếu có một ngày ngay cả nó cũng không tồn tại thì người thường làm sao có thể vươn lên trên được?
Thi đại học là một chuyện tương đối công bằng. Từ sau đó, cuộc sống sẽ chẳng còn chuyện gì giống như vậy nữa. Thế mà đứa con của bà lại cố tình chẳng hề ý thức được tầm quan trọng của việc này.
Khổ nhọc cho hiện tại để tương lai tươi sáng, rốt cuộc nó muốn chịu khổ mười mấy năm hay là chịu khổ cả đời đây?
Mẹ của Giai Giai nén giận: “Vậy con chú ý học tập, đừng suốt ngày lên mạng, cố chịu một năm rưỡi nữa thôi.”