Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhận được lời khích lệ của Kiều Mạn Phàm, tiểu thư Chu có hơi ngại ngùng: “Tôi đã đi du học Pháp.”

Kiều Mạn Phàm: “Chị vẫn rất tuyệt!” Lòng dạ này mệt mỏi quá, vì sao ông Khiêm lại chẳng nói một câu nào mà chỉ có mỗi mình cô nói chuyện chứ?

Tại sao đây là buổi xem mắt của ông Khiêm này mà cô lại phải nhún nhường thế này? Lẽ ra người cần nhún nhường phải là ông anh ngồi bên cạnh chứ, Mạn Phàm cô cũng đâu hề cần lấy vợ!

Mạn Phàm cúi đầu xuống uống nước với mong muốn giảm bớt sự tồn tại của bản thân.

Tiểu thư Chu nhìn Kiều Mạc Khiêm và hỏi: “Anh Kiều có sở thích gì không? Em thì thích đi du lịch và trượt tuyết, khi nào rảnh thì sẽ đi làm từ thiện.”

Đây chính là cuộc sống tiêu chuẩn của kẻ có tiền, hâm mộ ghê…

Mạn Phàm ngồi uống nước, uống đến no căng bụng. Cô đứng ngồi không yên thì Kiều Mạc Khiêm mới suy nghĩ xong rồi đáp lời: “Tôi thích công việc thì có được tính là sở thích không?”

Tiểu thư Chu cười rất dè dặt: “Anh Kiều thật hài hước. Chỉ cần sở thích đó không gây cản trở hay ảnh hưởng đến người khác thì cái gì cũng có thể là sở thích được!”

Mạn Phàm nhẹ nhàng vỗ tay cho nàng sư tử biển*, cô gái này là một người mẹ và là một người vợ tốt đấy!

*Sư tử biển: với ngôn ngữ mạng Trung Quốc, giống loài hiền hoà này được dùng như một danh từ để chỉ những người có tính cách tương tự, cách so sánh giống với cụm từ quen thuộc: sư tử Hà Đông.

Bầu không khí thật là khó xử! Cả nhà hàng chỉ có mỗi bàn này của hội cô là lúng túng như vậy. Nhưng may mắn thay, các món ăn đã nhanh chóng được đưa lên.

Món ăn kiểu Pháp nổi tiếng với khẩu phần ăn nhỏ và tinh tế. Bữa ăn chính là một bầu không khí tốt, nếu như được phục vụ trong một tô lớn thì đâu còn sự tinh tế nữa? Cũng không phải là đi ăn bún giò heo đâu.

Trên bàn ăn bắt đầu có tiếng dao, nĩa va chạm vào nhau, Kiều Mạn Phàm đã đói bụng từ lâu, trong đầu chỉ muốn ăn, ăn, ăn. Nhưng Mạn lại cảm thấy có người đang đá chân của mình, cô nhìn sang Kiều Mạc Khiêm.

Anh ta vứt cho Kiều Mạn Phàm một cái nháy mắt khiến cô rất mờ mịt. Làm sao, ông anh muốn cô em gái này làm gì, lúc trước ông anh chưa từng bàn bạc qua đâu!

Ông chẳng nói trước thì làm sao tôi biết để ứng đối hả?

Ông anh định rút lui hay cần cô em gái này nói hộ lời gì?

Mạn Phàm rất bối rối và quyết định coi như không nhìn thấy tín hiệu của Kiều Mạc Khiêm. Hơn nữa, quả thật là cô không biết người anh trai hờ này muốn làm gì.

Kiều Mạc Khiêm lại đá Kiều Mạn Phàm cái nữa, cô rất tức giận và vẫn không thèm để ý đến anh ta. Nhưng càng nghĩ càng thấy thua thiệt, thế là Mạn Phàm cũng không nhịn nữa mà thò chân ra đá ông Khiêm một cái.

Kiều Mạc Khiêm nhíu mày, lại đạp cho Kiều Mạn Phàm một cái đồng thời lại vứt cho cô thêm một cái nháy mắt. Kiều Mạn Phàm rất giận nên lại đạp trả lại, thế là bên dưới bàn ăn nổi lên một cuộc chiến đá chân.

Kiều Mạc Khiêm cảm thấy mình đã đánh giá cao trí thông minh của Kiều Mạn Phàm rồi, còn cô em này thì vừa ăn vừa nói: “Em đi vệ sinh đây nhé!” Chuẩn bị chuồn đi thôi.

Tình huống này khá là kỳ dị, không ổn chạy mau.

Tiểu thư Chu chẳng hề biết gì về cuộc chiến dưới gầm bàn, nên khi nghe thấy Mạn Phàm nói vậy thì bảo: “Vậy thì cô đi đi.”

Kiều Mạc Khiêm: “Đợi đã!”

Cả hai cô gái đều quay lại nhìn anh ta, Mạn Phàm nói: “Anh trai, em đi vệ sinh!”

Kiều Mạc Khiêm: “Đừng có bất lịch sự, ngồi đi!”

Kiều Mạn Phàm: “Nhưng em muốn đi giải quyết!”

Kiều Mạc Khiêm: “Cố nhịn đi.”

Tiểu thư Chu: ???

Mạn Phàm: …

Có phải là ông Khiêm đã nhìn thấu ý định bỏ trốn của cô hay không?

Tiểu thư Chu lập tức hỏi: “Có phải cô Kiều đang gặp vấn đề gì không? Để tôi đi cùng cô.”

Trong lòng Kiều Mạn Phàm rất khổ sở, tôi không cần ai đi cùng đâu, có người đi cùng thì làm sao có thể xách váy bỏ chạy được!

Kiều Mạc Khiêm lại nói: “Vậy xin nhờ cô Chu!”

Mạn Phàm bị ép đi vào nhà vệ sinh, lại còn có người đi cùng một chuyến. Bao nhiêu năm chưa từng trải nghiệm chuyến đi nhà vệ sinh như thế này rồi. Ôi, đúng là khiến người ta nhớ về thời còn cắp sách đến trường.

Tiểu thư Chu nói một cách săn sóc: “Cô đi vào đi, tôi sẽ đợi ở bên ngoài.”

Nhìn xem, một cô gái tốt biết bao nhiêu. Mặc dù không biết Kiều Mạc Khiêm có ý định gì, nhưng nói về phần chân thành thì không bằng cô gái này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK