Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu chương trình không nhận được văn kiện, thì tất cả sẽ không khó khăn như thế này mà nó sẽ có danh tiếng rất tốt. Thế thì, họ có thể mời được khách đến tham gia, không những vậy mà còn là các khách mời chất lượng tốt.

Mọi chuyện sẽ thuận lợi biết bao. Chứ đâu từng bước khó đi như bây giờ...

Rõ ràng là Kiều Mạn Phàm đã làm hại chương trình, vậy nhưng giờ đây họ lại phải mời cô ta đến tham gia lần nữa. Thật sự quá uất ức, quá khó chịu.

Vấn đề là Kiều Mạn Phàm có đồng ý tham gia hay không cũng quan trọng không kém. Tổ sản xuất lúc này phải nhịn cục tức để đi nhờ vả Kiều Mạn Phàm.

Đây quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ. Ngày xưa, hễ bọn họ mời khách đến làm chương trình thì phía bên kim chủ ba ba và các khách mời đều rất nghe lời và đến hoàn thành công tác.

Nhưng Kiều Mạn Phàm khác biệt hoàn toàn, cô ta tự tung tự tác giống như chính cô ta mới là phía đầu tư.

Kiều Mạn Phàm đã làm hại nhiều người như vậy, thế mà họ vẫn phải nhẫn nhịn, nhún nhường đi nhờ cậy cô ả.

Tất cả nhân viên công tác trong tổ sản xuất đều rất uất nghẹn, chỉ muốn ném thẳng cái thẻ công tác xuống đất và mắng to câu bố mày không làm.

Nhưng nghĩ đến tài khoản ngân hàng, nghĩ về khoản vay mua nhà, nghĩ tới già trẻ ở nhà, họ lại chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên ghế và nghe theo kế hoạch điên cuồng của đạo diễn.

Mặc cho nhân viên công tác hết lời khuyên lơn, đạo diễn tẩu hỏa nhập ma vẫn không nghiêng ngả.

Đạo diễn vẫn cố chấp kiên trì, bướng bỉnh giữ nguyên ý kiến. Cái dáng vẻ cuồng điên ấy khiến người khác bó tay bất lực.

Phó đạo diễn Lý bị bắt gọi điện cho Kiều Mạn Phàm, nhưng đối phương vừa bắt máy đã hỏi ông có phải đã uống nhầm thuốc trừ sâu DDVP hay không.

Nhìn đi, ngay cả đối tượng làm đầu têu cũng tự hiểu nguyên cớ của toàn bộ mọi chuyện, nhưng tại sao đạo diễn vẫn cứ cố chấp kiên trì làm gì.

Phó đạo diễn Lý nhắm mắt hỏi chuyện: “Cô Kiều có muốn đến tham gia một kỳ nữa không.”

Kiều Mạn Phàm không biết bên phía tổ sản xuất đã trải qua một trận thảo luận kịch liệt thế nào, hay chuyện đạo diễn ỷ vào quyền lực nhất quyết muốn mời cô và cũng không biết rằng đạo diễn lại có chấp niệm sâu nặng với bản thân như vậy. Mạn Phàm từ chối thẳng: “Không đi.”

Lời từ chối đã trong dự đoán, phó đạo diễn Lý liếc đạo diễn và nói: “Giá cả có thể thương lượng.”

Kiều Mạn Phàm nhướng mày: “Cần tôi làm cái gì?” Họ kiên trì mời chào cô như vậy, chắc chắn là muốn làm gì đó.

Mạn Phàm thấy thế giới này hơi ảo diệu, tại sao một nghệ sĩ có vết nhơ trên người vẫn có thể nhận được lời mời tham gia chương trình? Và thêm vào đó, đối phương còn cố chấp phải mời bản thân.

Phó đạo diễn Lý ngừng một chút và nói: “Có kịch bản.”

“Tạm biệt.” Kiều Mạn Phàm nói thẳng. Có kịch bản tức là bảo cô nói theo những gì được viết sẵn, bảo gì nói nấy. Chương trình này hiện giờ đang cần phải làm sạch bản thân nên muốn cô đến làm người vệ sinh.

Tôi đã đen đến mức tối mịt. Mấy người còn bắt tôi đến giúp, tôi không làm được, chào.

Khả năng cao là chương trình không mời được ai đến làm khách mời nên muốn gọi cô đến, vì dù sao cô vẫn có lượng người theo dõi khá lớn.

Đến lúc này, chương trình kia vẫn còn thèm muốn cô, không phải, thèm muốn cái lượng theo dõi của cô.

Chẳng lẽ đòn phản công lúc trước còn chưa đủ cho họ sáng mắt ra hay sao?

Kiều Mạn Phàm cũng chẳng dám tham gia chương trình lần nữa. Nếu cô mà đến đó, tên tuổi 'Đại Lang' của Hoắc Sâm sẽ lại bị người ta đay đi nghiến lại.

Kiều Mạn Phàm cũng thấy mình rất oan uổng, Hoắc Sâm bị gọi là ‘Đại Lang’ thì cô cũng bị réo là 'Kim Liên'.

Ai đã bón thuốc cho ‘Đại Lang'? Đương nhiên là ‘Kim Liên' rồi.

Cái mác của bà Kim Liên so với cái tên của Đại Lang cũng không tốt đẹp hơn chút nào, nó đều mang tính chất sỉ nhục rất lớn.

Đột nhiên, đôi mắt của Mạn Phàm sáng lên. Nếu sau này Hoắc Sâm mà còn lấy cái tên 'Đại Lang’ đến tìm bản thân để gây hấn, cô sẽ dùng cái tên Kim Liên để đáp trả.

Gã nói bản thân gã rất oan ức khi bị gọi là Đại Lang, nhưng cô thì cũng bị gọi là Kim Liên đấy?

Danh tiếng của gã không tốt, mà tiếng tăm của cô cũng chẳng hơn. Cả hai đều là người bị hại, đâu cần phải chém giết lẫn nhau, chẳng lẽ không thể cùng bình tĩnh và ngồi xuống nói chuyện ư?

Ồ, có khi cái phương pháp lấy độc trị độc sẽ có hiệu quả lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK