Nhưng mới đến thế giới này chưa được bao lâu, Kiều Mạn Phàm chỉ muốn an phận, không muốn làm việc. Vì đến bây giờ, cô vẫn đang bị tổn thương do ám ảnh về cái chết đột ngột của đời trước còn rất sâu sắc.
Bản thân phải sống tốt vì chẳng mấy mà lại phải chết.
Kiều Mạn Phàm hỏi Chu Lan Hân: "Thế lý tưởng của chị là gì?"
Lan Hân đưa mắt nhìn Mạn Phàm: "Lý tưởng của chị là có thể làm chuyện mình muốn làm mà không cần dè chừng ánh mắt của người khác, không cần e sợ suy nghĩ của một ai."
Mạn Phàm chớp chớp mắt, lý tưởng này có phần bao la, cụ thể nó có nghĩa là gì nhỉ.
Lan Hân lại hỏi cô: "Nếu như lý tưởng của chị trái ngược với người mà chị để ý, ví dụ như cha mẹ của chị thì chị phải làm sao bây giờ?"
Mạn Phàm vò đầu như bé gấu trúc: "Mặc dù không biết chị có bất đồng gì với cô chú, nhưng em thấy ấy mà, dù thế nào thì cũng phải trò chuyện với nhau. Coi như là không giải quyết được vấn đề đi chăng nữa, đôi bên cũng biểu đạt được cảm xúc của mình và cũng biết suy nghĩ của đối phương."
"Nhưng nếu nó quá kinh thế hãi tục thì sao?" Lan Hân hỏi: "Họ nhất định sẽ không thể nào chấp nhận được ấy?"
Mạn Phàm suy nghxi một chút: "Là thế giới sắp bị huỷ diệt ư?"
Lan Hân ngây ra một lúc rồi phản bác: "Dĩ nhiên là không rồi." Nhưng nó sẽ huỷ diệt thế giới quan của họ.
Mạn Phàm: "Vậy thì vẫn nên nói đi, chỉ có trò chuyện mới có thể giải quyết được vấn đề."
Kiều Mạc Khiêm cầm một tập tài liệu đi từ trên lầu xuống và thấy hai cô gái vừa nói vừa cười cùng với bầu không khí xung quanh tràn ngập sự khác biệt.
Nhưng thấy người lớn hai bên lại có cảm nhận khác, họ còn mừng vì hai cô nàng có tình cảm tốt và nghĩ việc nhóm con gái thân thiết, gần gũi là chuyện rất bình thường.
Dù hai người lớn nhà họ Chu đều biết danh tiếng của Kiều Mạn Phàm, nhưng suy cho cùng thì con gái họ cũng sắp gả đến đây, cứ tạo mối quan hệ tốt với người họ Kiều thì vẫn tốt hơn.
Kiều Mạc Khiêm thấy rất đau đầu và cho rằng đôi mắt của bản thân đã xảy ra vấn đề.
Chẳng lẽ đây chính là "mắt thối nhìn người" mà trên mạng đã nói ư?
Kiều Mạc Khiêm không chịu nổi, bản thân hắn ta đã hiểu rõ mấy thứ thối nát ấy cỡ nào.
Sự va chạm dữ dội giữa thứ này với thuộc tính thẳng nam dẫn đến tư tưởng của Kiều Mạc Khiêm như bị xé rách, nội tâm có sự mâu thuẫn và toàn bộ cơ thể không ổn.
Hắn ta cũng không biết tình trạng này sẽ kéo dài đến khi nào và cũng không biết nội tâm sẽ chịu tổn thương ra sao.
Đều là tại Kiều Mạn Phàm, là lỗi của nó, tất cả đều là do nó hết.
Kiều Mạc Khiêm đến gần và cảm nhận được sự chênh lệch không khí dẫn đến hít thở không thông. Bầu không khí sền sệt ấy khiến cho người khác khó có thể tiếp cận.
Nó tạo cho người khác cảm giác vô cùng khó chịu.
Đây có lẽ là lý do đơn giản giải thích cho việc mọi người sẽ vô ý thức tránh né những ai thân mật, gần gũi với nhau.
Có lẽ những kẻ dính rịt lấy nhau kia có thể không coi ai ra gì mà chim chuột, anh anh em em cũng là bởi vì có bầu không khí này bao bọc và chẳng để ý đến việc người xung quanh có chịu được hay không.
Kiều Mạc Khiêm đứng cách hai người một khoảng và nói với Chu Lan Hân: "Chúng ta nói chuyện chút đi."
Khoé miệng của Chu Lan Hân mím xuống rồi lại cong lên, trông có vẻ lý trí dịu dàng và đi theo Kiều Mạc Khiêm ra khỏi biệt thự.
Hai người đứng trong vườn hoa, xung quanh là muôn hoa đua nở sắc thắm. Kiều Mạn Phàm đứng trước cửa sổ sát đất của biệt thự mà nhìn khung cảnh mộng mơ như phim thần tượng này và cảm thán đẹp quá.
Trông hai người này giống như một đôi trời ban, đứng đối diện nhau, bốn mắt nhìn nhau, ẩn ý đưa tình biết dường nào. Đây là khung cảnh đẹp đẽ biết bao!
Nhưng cuộc đối thoại của họ lại không mộng mơ và tình cảm như vậy, Kiều Mạc Khiêm đưa tập tài liệu cho Chu Lan Hân.
Chu Lan Hân nhận lấy và mở ra. Đôi lông mày nhỏ của cô ấy nhướn cao và hững hờ khép lại tài liệu.
"Anh điều tra tôi."