Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng mất uy tín vẫn có ảnh hưởng vô cùng lớn, đi xa không tiện là một chuyện lại còn sẽ liên lụy đến con cái của bản thân.

Có một số trường hợp tư sẽ không tuyển nhận con cái của nhân viên mất uy tín. Có một số trường hợp bởi vì bố mẹ là những con nợ có khả năng trả nợ nhưng không trả, con cái của họ mặc dù đã thi đậu đại học nhưng cũng không được nhà trường cho nhập học.

Việc quỵt nợ này có uy hiếp rất lớn, bạn có thể quỵt nợ nhưng vận mệnh của con cái bạn lại sẽ gắn liền với uy tín của chính bạn.

Ở thời đại cái gì cũng liên quan đến tên thật, mất uy tín thì quá khó khăn.

Trương Vĩ Minh căn bản không quan tâm đến chuyện này: "Tôi cũng chẳng kết hôn, lại chẳng có con cái."

Bây giờ mấy đứa con gái đều là lũ hám làm kẻ giàu có, đều là lũ hám làm con gái nhà giàu. Làm sao có thể vừa mắt một kẻ phổ thông tầm thường như gã, mấy đứa đó chỉ muốn bấu víu lấy kẻ có tiền thôi.

Người không lo xa tất có phiền gần. Bây giờ, gã cũng đang lâm vào trong phiền phức, nào có tâm tư suy nghĩ chuyện sau này, chứ đừng nói nghĩ đến bóng ảnh của con cái.

Luật sư cũng bị thái độ của Trương Vĩ Minh làm cho im lặng. Ông anh muốn gân cổ cãi cọ cũng không nên làm vậy ở trên tòa án, sẽ khiến quan tòa có cảm nhận không tốt.

Mà bản thân ông anh lại chính là bị cáo đấy.

Mặc kệ Trương Vĩ Minh có đồng ý hay không, cuối cùng toà cũng tuyên án cưỡng chế chấp hành. Nếu như bị cáo không chấp hành, còn các thủ đoạn khác đón chờ.

Nếu như Trương Vĩ Minh muốn biến thành một kẻ quỵt nợ đỉnh cao thì tự đi gồng lên mà gánh vác.

Trương Vĩ Minh còn trẻ, còn chưa kết hôn. Nhưng nếu như trở thành một con nợ quỵt nợ, con đường tìm bạn đời tương lai của gã sẽ càng thêm hà khắc. Dù sao cũng chẳng có ai muốn gả cho một tên có tiền sử nợ xấu cả.

Tuy có câu nói rằng, mọi người ai cũng nợ nần, tôi mượn được tiền bằng bản lĩnh của mình thì cớ sao phải trả.

Nhưng vẫn có ảnh hưởng đến người nhà của những con nợ nợ xấu, gây khó khăn cho sinh hoạt.

Dưới sự yêu cầu của luật sư, Trương Vĩ Minh đứng lên và khom lưng nói xin lỗi Kiều Mạn Phàm. Gã nói câu xin lỗi một cách vội vàng, trông nét mặt của gã nhìn rất khuất nhục.

Kiều Mạn Phàm nói: "Tôi tiếp nhận lời xin lỗi của anh. Nhưng tôi không tha thứ cho anh, anh đã tạo ảnh hưởng nghiêm trọng đến cha mẹ của tôi."

Trương Vĩ Minh trực tiếp mắng chửi trong lòng. Mặc kệ cô thích tha thứ hay không, tôi đây cũng chẳng phải thật tâm nói xin lỗi.

Những người khác nhìn thấy Trương Vĩ Minh phải trả một trăm nghìn tệ, mà bọn hắn chỉ cần bồi thường năm mươi nghìn. Con người chỉ sợ so sánh, vừa so sánh phát hiện mình còn không phải thảm nhất, tựa như năm mươi nghìn cũng có thể chấp nhận.

Từ khi mở phiên toà đến lúc kết thúc rất ngắn, bởi vì đây là sự nghiền ép trên toàn phương diện.

Trương Vĩ Minh cảm thấy chuyện này cứ như vậy kết thúc. Nhưng Kiều Mạn Phàm cũng lộ ra nét cười, thật sự cho rằng chuyện này cứ như vậy kết thúc rồi à?

Nhưng không có đơn giản như vậy, Trương Vĩ Minh dự định làm kẻ quỵt nợ. Vậy coi như thôi, ai làm đồ quỵt nợ kẻ ấy biết.

Tuy nhiên, chẳng lẽ gã thật sự cho rằng không ra khỏi cửa là được sao? Xung quanh nơi này có nhiều người chụp ảnh tin nóng như vậy, dáng vẻ của Trương Vĩ Minh đã bị chụp ảnh lại.

Gã coi như cũng sẽ sống không dễ dàng trên Internet nữa. Trước kia, gã chỉ là một dân mạng bình thường, nhưng bây giờ lại biến thành đề tài cho mọi người treo trên miệng bàn tán. Cảm giác đó sẽ rất vi diệu.

Tất cả mọi người ra khỏi toà án, đều có cảm giác dường như đang nằm mơ.

Tất cả mọi người đều là im lặng, rầu rĩ, tựa như bị vận mệnh giày xéo. Nhìn xung quanh, chỉ có Kiều Mạn Phàm rực rỡ, cả người phát ra ánh sáng, đi theo phía sau là đoàn luật sư, một loại khí thế không tên nghiền ép đám người.

Giai Giai tức giận, cắn chặt môi, trong mắt tràn ngập sự thù hận. Cô ta vươn chân muốn làm Kiều Mạn Phàm trượt chân khi đi ngang qua bên cạnh bản thân.

Kiều Mạn Phàm một chân giẫm lên mu bàn chân đang ngăn cản trước mặt mình. Đồng thời còn đay qua nghiến lại, cũng không hề buông ra. Cô gắt gao đè lại cái chân dưới lòng bàn chân, căn bản không buông ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK