Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn vẻ mặt biến đổi không ngừng của Kiều Mạc Khiêm, Mạn Phàm thấy hơi hãi hùng, sợ sệt. Cô gắp một cái xíu mại từ trong lồng hấp ra, để nó vào đĩa và đưa cho anh ta: "Anh trai, chắc anh cũng đói bụng rồi, ăn chút đi ạ."

Kiều Mạc Khiêm nhận lấy và xử lý cái xíu mại. Mới sáng sớm đã phải xử lý quá nhiều thông tin quả thật đã khiến anh ta thấy đói bụng, điều quan trọng hơn là không được nghỉ ngơi đầy đủ tạo cho Kiều Mạc Khiêm cảm giác như não bộ đang quay cuồng hỗn loạn.

Phải ăn gì đó để bổ sung năng lượng.

Mạn Phàm hỏi ông anh trai: "Anh ơi, anh thật sự có ý định cho em ra nước ngoài hả?" Tôi cảm ơn anh lắm, thật đấy.

Kiều Mạc Khiêm nhìn cô một cái: "Để sau nói tiếp."

Nói cái gì nữa chứ, tống cổ tôi đi là xong xuôi mà, Mạn Phàm phản bác trong lòng rồi lại hỏi: "Anh, khi nào anh mới chuyển một trăm vạn và tiền hoá đơn cho em vậy?"

Đến bây giờ vẫn chưa chuyển khoản trả lại, ông anh đúng là bồ câu mà...

Ăn xong cái xíu mại, Kiều Mạc Khiêm bỏ đĩa xuống. "Làm chuyện sai mà còn đòi tiền à. Nếu tao là mày thì tao còn ngại không dám nói, mà còn phải cố gắng khiến ảnh hưởng do tất cả mọi chuyện tạo ra quay về như trước."

"Nhưng mà anh không phải em mà, em chính là đứa không biết xấu hổ mà nói đây. Với cả, trên mạng cũng không phải chỉ có một người gọi Hoắc Sâm là Đại Lang, làm sao em che hết miệng lưỡi thiên hạ được. Thuốc đã cho uống rồi cũng không thể moi ra được đâu." Mạn Phàm thở dài.

"Để em đi nói xin lỗi Hoắc Sâm có được không?" Chuyện này không thể rửa sạch được, muốn làm thế cũng không có cách nào, có khi Hoắc Sâm của bây giờ đang muốn cắt cô ra thành miếng.

Cô sẽ buông tha cái thân cắt miếng này đi tìm Hoắc Sâm.

Nhưng Mạn Phàm vẫn cảm thấy tìm gã cũng chẳng giải quyết được gì, Hoắc Sâm hiện giờ hoàn toàn chẳng muốn trông thấy cô. Giải pháp tốt nhất có lẽ là cho cô một chuyến ra nước ngoài thì có khi Hoắc Sâm sẽ càng thấy vui lòng.

Cô nghiêm túc nhìn ông anh trai hờ của mình: "Ảnh hưởng mà em đã tạo ra với họ là thứ không thể nào vãn hồi, chẳng thà cứ để em cách xa họ ra thì hơn."

Khi Kiều Mạn Phàm chủ động đưa ra yêu cầu rời khỏi, Kiều Mạc Khiêm lại thấy rất ngờ vực về động cơ và ý đồ của cô.

Không có cách nào, anh ta vốn dĩ đã không thể nào dùng ánh mắt bình thường mà nhìn Kiều Mạn Phàm. Dù rằng Kiều Mạn Phàm của hiện tại đã biểu hiện vẻ chân thành và sám hối, không còn điêu ngao cứng đầu cứng cổ, ngu ngốc ầm ĩ như xưa thì Kiều Mạc Khiêm vẫn sẽ giữ nguyên thái độ cũ.

Chẳng lẽ những chuyện điên rồ ngày xưa Kiều Mạn Phàm làm còn chưa nhiều hay sao, nó chẳng quan tâm tình hình thế nào cũng mở mồm nói nhăng nói cuội.

Có thể hiện tại nó đang trông có vẻ bình tĩnh, biết kiềm chế, nhưng đằng sau vẻ ngoài yên tĩnh của núi lửa chính là dung nham sục sôi, nóng bỏng, ai biết được lỡ có chuyện gì tác động lại làm núi lửa phun trào thì sao.

Thỉnh thoảng, Kiều Mạc Khiêm cũng nghĩ, không biết đời trước nhà họ Kiều đã nợ Kiều Mạn Phàm cái gì để cho đời này phải chịu sự hành hạ của cô như vậy.

Trong lòng Kiều Mạn Phàm cũng hơi tức giận, sáng sớm đã bị mắng mỏ một trận, mỗi lần trông thấy Kiều Mạc Khiêm, cô lại cảm nhận được áp lực như đang đối diện với ông bố già, nặng nề dã man.

Điểm mấu chốt là còn không có tiền, vậy việc ngày hôm qua cô đi cùng tiểu thư Chu nửa ngày rồi bận rộn túi bụi như thế là vì mục đích gì?

Kiều Mạc Khiêm quá xấu bụng, có mỗi tiền hoá đơn cũng không trả, mấy thứ kia đều là do cô dùng tiền của chính mình mua, tiêu tiền của bản thân, ôi đau khổ quá!

Bây giờ, Kiều Mạn Phàm chỉ hận rằng không thể tiết kiệm, tiết kiệm rồi lại tiết kiệm và dùng số tiền đó cho đoàn phim để có thể cố gắng hết sức khiến cho bộ phim trở nên đẹp mắt hơn.

Kiều Mạn Phàm: "Anh, anh như thế là không được đâu. Đã nói rõ ràng một trăm vạn là tiền thù lao để em hỗ trợ đi cùng chị dâu tương lai, à nhầm, đối tượng xem mắt của anh. Anh dựa vào lý do gì mà cắt giảm tiền của em chứ?" Tôi dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm tiền, ông anh lấy danh nghĩa gì mà không trả tiền?

Cô uy hiếp: "Nếu anh mà không đưa tiền, em sẽ mách mẹ đấy."

"Mách mẹ cái gì?" Một giọng nữ vang lên, bà Kiều với tinh thần hứng khởi của buổi sáng sớm bước vào.

Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến luôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK