Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tránh cho có một ngày lời nói đối này bị vạch trần, thì cần phải chứng thực, nhưng vì bận việc nên cô quá mệt mỏi.

Trời thì nóng lại còn phải chạy ngược chạy xuôi ở ngoài, Kiều Mạn Phàm đã đen một cách rõ rệt.

Bà Kiều vô cùng vui mừng: “Phàm Phàm của chúng ta rốt cuộc cũng làm việc đứng đắn rồi.”

Kiều Mạn Phàm: …

Mẹ đang ám chỉ cô, đừng nghĩ rằng cô không nghe hiểu.

“Đúng rồi, cuối tuần này nhà họ Chu muốn tới làm khách.” Bà Kiều nói.

Trên bàn cơm yên tĩnh ngay tức khắc, Kiều Thiệu Nguyên hỏi: “Tôi không thấy lão Chu nói gì.”

Bà Kiều: “Họ nói với tôi.” Ánh mắt giống như sói mẹ đang tuần tra lãnh địa, nhìn Kiều Thiệu Nguyên và Kiều Mạc Khiêm: “Dù cho cuối tuần này hai người có chuyện quan trọng thì cũng phải ở nhà cho tôi.”

Đây là muốn gặp người lớn à?

Hai bên đã quyết định muốn kết thông gia cho con cái rồi?

Kiều Mạn Phàm nhìn về phía Kiều Mạc Khiêm và nhìn thấy vẻ hời hợt giống như mọi chuyện không liên quan đến bản thân của hắn ta, sao ông anh này lại bình tĩnh như vậy?

Giống như đó chẳng phải đang nói về người vợ tương lai của ông anh vậy.

Không lẽ trong khoảng thời gian cô bận việc làm chứng nhận này, Kiều Mạc Khiêm và Chu Lan Hân đã có tiến bộ vượt bậc ư?

Ôi, không theo kịp thời đại nên bị vứt bỏ lại phía sau rồi.

Mạn Phàm càng thêm để ý một chuyện khác. Đó chính là, rốt cuộc khi nào Kiều Mạc Khiêm mới chuyển tiền cho cô.

Đừng có nói là quỵt đấy nhé.

Đừng quên, mối quan hệ giữa Kiều Mạc Khiêm và Chu Lan Hân, cô cũng góp rất nhiều sức lực.

Bà Kiều nhìn thấy thằng con cứ trơ mặt ra chỉ biết ăn cơm như cái máy thì dùng chiếc đũa gõ bát để thu hút sự chú ý của con trai mình: “Đặc biệt là con, dù trời có sập xuống thì cũng phải ở trong nhà cho mẹ.”

“Con biết rồi.” Kiều Mạc Khiêm chỉ có thể mở miệng nói.

Bà Kiều lau mồ hôi trên trán: “Tôi thật vất vả mà.”

Trên bàn cơm, những người khác đều không dám nói lời nào và cũng không dám động đậy gì.

Sau khi dùng xong bữa tối, Kiều Mạn Phàm liền nhắn tin cho Chu Lan Hân: “Cuối tuần chị đến nhà họ Kiều làm khách thì có thích ăn không để em chuẩn bị trước.”

Trong khoảng thời gian này, Kiều Mạn Phàm cùng Chu Lan Hân đã phát triển trở thành bạn bè. Mặc dù không chơi cùng nhau nhưng cũng sẽ nhắn tin, gọi video nói chuyện phiếm.

Ở thế giới này, bạn bè của Kiều Mạn Phàm thật sự không nhiều lắm. Hải vương Cam Manh thì bận bịu sự nghiệp và lo chu toàn ở những người khác nhau. Ngẫu nhiên nói chuyện, lời nào của cô ả cũng là giới thiệu khách hàng cho cô.

Dẫn tới Kiều Mạn Phàm cũng không liên lạc với Cam Manh nhiều vì cô thật sự không thể chống đỡ sự mạnh mẽ của Cam Manh.

Phải có tố chất tâm lý, năng lực biểu diễn và không hề chịu gánh nặng tâm lý thì mới có thể làm thành thạo như vậy được.

Kiều Mạn Phàm thấy Cam Manh nên tiến quân vào giới giải trí bởi kỹ năng diễn xuất thượng thừa kia đủ khả năng vượt qua một diễn viên mới nổi. Cô cảm thấy cô ả đã định hướng nhầm và chọn sai nơi sử dụng kỹ năng của bản thân.

Những chị em nhà giàu khác đều không chơi cùng Kiều Mạn Phàm. Hay nói đúng ra, họ không chơi cùng với cả Đại Kiều lẫn Tiểu Kiều. Một kẻ thì danh tiếng quá thối, kẻ kia thì cướp mất Hoắc Sâm mà mọi người đều mơ ước. Kẻ địch mà các cô nàng giới thượng lưu đồng tâm hướng vào chính là Kiều Ngữ Phù.

Nhưng cố tình, cả hai người này lại còn cùng chạy tới giới giải trí bôn ba, mấy cô nàng kia càng thêm xem thường.

Bây giờ có thêm Chu Lan Hân, một chị gái nhỏ dịu dàng, Kiều Mạn Phàm thấy rất vui mừng. Đây đúng là một chị gái tốt tính.

Chu Lan Hân nhanh chóng phản hồi tin nhắn, từng câu từng chữ của cô nàng đều thấm nhuần sự dịu dàng: “Không cần làm riêng cho chị đâu. Em làm món gì chị cũng đều thích ăn hết. Đừng quá vất vả.”

Kiều Mạn Phàm cười đến xán lạn, cất di động đi và nói với Kiều Mạc Khiêm: “Anh, khi nào anh mới chuyển tiền đấy. Đã lâu lắm rồi, đừng nói là anh quỵt nợ nhé.”

“Trong mối quan hệ của anh với chị gái nhỏ nhà họ Chu, em cũng góp một phần sức không nhỏ đấy. Bây giờ cả hai có kết quả tốt, không thể đạp em ra ngoài luôn vậy chứ.” Kiều Mạn Phàm nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK