Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẹ của Giai Giai rất đau đầu. Bà không biết bây giờ nên làm gì, không nhịn được quát mắng con gái: "Mày nhìn mày đi, gan to mật phì, bây giờ đã biết sợ chưa?”

Giai Giai của hiện tại đã thực sự sợ rồi. Cô khóc òa lên, mẹ của Giai Giai vừa tức lại vừa đau lòng: "Để mẹ đi nhờ vả xem thế nào."

Từ đầu đến đuôi, bà ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ nói tiếng xin lỗi với Kiều Mạn Phàm.

Mà Mạn Phàm lại nhận được một cuộc điện thoại từ người lạ, đầu dây bên kia là giọng nam thô lỗ ngông cuồng. Gã vừa mở miệng, cô đã cảm giác được cuộc gọi này không có ý tốt: “Kiều Mạn Phàm, làm sao để cô không kiện chúng tôi nữa hả?"

Mạn Phàm lập tức ghi âm, hỏi thẳng: “Anh là ai?”

“Tôi là người gửi bài post. Chuyện này đúng là lỗi của bọn tôi, nhưng chẳng lẽ cô không thể buông tha cho chúng tôi à?” Người đàn ông kia nói.

Kiều Mạn Phàm: “Nếu xin lỗi là xong thì còn cần cảnh sát làm gì. Chẳng lẽ anh chưa nhận ra sao, đây không còn là vấn đề tôi có muốn kiện hay không nữa rồi.”

Sao những người vẫn còn quấy phá vậy nhỉ? Đáng lẽ, mấy người nên đi tự thú đi chứ. Người làm chuyện sai trái thì phải bị trừng trị nghiêm minh, tự thú có thể tranh thủ nhận được sự khoan hồng đó.

Sao vẫn ở đây làm mấy trò con bò thế này.

Hình như mấy người này còn chưa làm rõ là bọn họ đã phạm pháp.

Kiều Mạn Phàm: “Không phải tôi không muốn tha cho các anh, mà những chuyện các anh làm là sai trái, là phạm pháp đấy. Chú cảnh sát sẽ đến tìm các anh.”

“Với cả anh còn kích động một vài trẻ vị thành niên phạm tội, làm chuyện trái pháp luật, cho dù tôi không kiện các anh, các anh cũng đã uy hiếp đến sự yên ổn của xã hội, hiểu chưa?” Chỉ số thông minh cỡ nào không biết.

Vì sao Kiều Mạn Phàm lại kiện những người này? Bởi vì cô muốn tỏ rõ thái độ của mình và cùng với đó là muốn lấy một ít phí thiệt hại tinh thần.

Tiền phí cho tinh thần chỉ là kèm theo thôi. Mạn Phàm muốn phát tiết sự tức giận để người ta cảm nhận được một chút về sự uy hiếp của mình. Muốn người khác yêu quý mình thì khó, nhưng để người ta sợ hãi bản thân thì cực kỳ dễ dàng.

Để những kẻ không biết lựa lời mắng chửi cô, khi chuẩn bị mắng cô đều sẽ nhớ tới sự kiện lần này, tối thiểu là họ cũng run sợ trong lòng.

Bên kia cúp điện thoại luôn, có thể nói lời xin lỗi đấy chỉ là có lệ mà chẳng hề có chút thành ý nào.

Kiều Mạn Phàm cũng không cần những người này xin lỗi, sẽ có xã hội và pháp luật dạy dỗ bọn họ cách làm người.

Bây giờ tâm trạng của cô rất vui vẻ. Khi chẳng có việc gì, cô sẽ thích thú lượn quanh các diễn đàn, nhìn xem những người này đang nói gì về mình.

Lúc đọc bài viết, Mạn Phàm phát hiện ra có người lên bảo, người này bị gọi lên đồn công an.

Bài viết này vừa xuất hiện đã khiến cho dân tình khủng hoảng. Có một thì sẽ có hai, họ chắc chắn sẽ bị gọi lên dạy dỗ vài câu. Cần phải để bọn họ nhận thức được và ghi nhớ thật sâu những sai lầm của mình.

Dù sao thì tiếng than thở ở khắp mọi nơi và nhìn thấy những người đó khổ sở, tâm trạng của Kiều Mạn Phạm sẽ vui vẻ. Cô cũng muốn để những người này nếm thử cảm giác sợ hãi.

Lại nghĩ hai ông bà Tang ở trong nhà lâu, bên ngoài mỗi ngày đều có tiếng đập cửa ầm ĩ, tiếng chửi bới dữ tợn, còn bị tạt sơn với cái mùi khó ngửi vô cùng.

Còn đứa con gái của người mẹ kia, Kiều Mạn Phàm cũng sẽ khởi tố. Tuy cô ta vẫn còn là trẻ con, nhưng lúc tạt sơn lại đâu nghĩ đến bản thân vẫn còn nhỏ bé? Làm chuyện gì cũng không nghĩ đến hậu quả, không muốn chịu trách nhiệm.

Nếu có thể làm ra loại chuyện này thì đúng là hoàn toàn chẳng có lòng kính sợ đối với xã hội và pháp luật rồi.

Đến thời điểm ở cùng với người ta, lại bảo tôi vẫn là trẻ con, còn đang con nít, ha ha…

Rằng thì, một đám người không có đạo đức còn muốn cuỗm luôn đạo đức của tôi?

Chà. Điều vui sướng nhất khi đến với thế giới này là biết mình có tiền tiêu, có nhà cửa, có xe cộ, có túi hiệu, có quần áo và bây giờ chính là chuyện thứ hai khiến bản thân cô vui sướng.

Mặc cho ai bị mắng chửi liên tục, một đám người bâu vào chửi mình, lúc vui cũng mắng mà khi buồn cũng mắng, bản thân đúng thật là…

Coi như xả giận, chẳng sớm thì muộn, cô cũng trầm cảm mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK