Kiều Mạn Phàm thấy Kiều Ngữ Phù đang nhìn chằm chằm vào mình cười như không cười, cô ho một cái rồi nói: “Ba, ba cũng biết đấy, con với em gái làm ngôi sao cũng không hẳn được tất cả mọi người yêu thích, cũng sẽ có một số người không thích. Vậy nên chúng ta cũng phải bao dung những người không thích mình đúng hông ba?”
Kiều Ngữ Phù: ...
Nếu không phải đã nhìn trước những làn sóng chửi mắng liên miên trên Internet, Kiều Ngữ Phù cũng đã tin lời nói dối của Mạn Phàm.
Ngược lại ba Tang rất đồng ý với Kiều Mạn Phàm: “Tất nhiên rồi, người này thích ăn ngọt, người kia người thích ăn cay. Mỗi người có mỗi khẩu vị khác nhau, chuyện này không thể ép buộc được.”
Kiều Ngữ Phù không nói nên lời, cô luôn cảm thấy vấn đề này vẫn không chưa nói đến trọng điểm, nét họa xuân thu này vẫn khá tốt?
Kiều Mạn Phàm nói: “Con có người yêu thích cũng có người không thích con, ba mẹ cùng con tham gia chương trình rất có thể sẽ bị một số người bởi vì không thích con mà nói lời khó nghe với ba mẹ.”
Ba Tang nhíu nhíu mày: “Không sao hết, ba già rồi, có thể được tham gia chương trình cùng với con là ba đã rất vui.”
“Lớn tuổi như thế này rồi mà ba chưa đi du lịch hay ra khỏi thành phố bao giờ cả. Nếu có thể đi thì cứ đi thôi, đó cũng là chuyện tốt.” Ba Tang rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Hai cô con gái bận rộn kiếm tiền, áp lực trong cuộc sống cũng không lớn lắm.
Ngược lại ba Tang cũng hơi háo hức, nóng lòng muốn thử kiểu du lịch này ấy chứ.
Tuy nhiên ba Tang rất nhanh đã lo lắng: “Liệu ba có gây rắc rối cho con không, lỡ như bọn họ mắng con thì sao?”
Ông là một người bình thường không hiểu một chút gì cả, ông cũng không biết nên làm như thế nào, lỡ ông nói điều gì đó không nên nói thì sao đây.
“Không sao đâu ạ, mọi việc đã có con lo. Mà cho dù có xảy ra chuyện gì trục trặc thì sao chứ? Họ là người đã thỉnh cầu chúng ta tham gia chứ không phải chúng ta không cầu xin họ. Nếu họ làm chúng ta bực mình thì cùng lắm chúng ta không làm nữa, để bọn họ thích làm gì thì làm.” Kiều Mạn Phàm vung tay lên, nói bất chấp đạo lý.
Kiều Ngữ Phù: ...
Sự tự tin này, Kiều Ngữ Phù cảm thấy rằng mình sẽ không bao giờ học được. Cô cũng không biết sự tự tin của Mạn Phàm lấy từ đâu ra, làm không tốt thì bỏ mặc không làm.
Kiều Ngữ Phù không thể nào làm như vậy được, nếu đã nhận tiền cô sẽ làm thật tốt. Nhưng cũng có thể Kiều Mạn Phàm cố ý nói thế để ba mẹ Tang giảm bớt áp lực.
Nhờ có lý do tránh nặng tìm nhẹ của Kiều Mạn Phàm, bây giờ ba mẹ Tang rất muốn đi du lịch, mẹ Tang đã bắt đầu sắp xếp đồ đạc.
Kiều Ngữ Phù vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng khi cẩn thận suy xét thì lại thấy không có gì không đúng cả.
Chị Mạn đúng là ăn nói khéo léo, nói cách khác, ba mẹ Tang đã hoàn toàn bị lừa.
Kiều Mạn Phàm nói với ba mẹ Tang: “Chúng ta có thể sẽ đi du lịch về vùng nông thôn.”
“Ồ, ở nông thôn cũng không tồi, rất tốt.” Nếu thật sự phải đi du lịch đến một nơi cao cấp, trái lại ba mẹ Tang lại mất tự nhiên.
Kiều Ngữ Phù: ???
Cô vẫn không nhịn được khuyên một chút: “Ba, trên mạng đang có nhiều người mắng Mạn Phàm, đến lúc đó họ có thể sẽ mắng ba luôn á.”
Ba Tang: “Ba không biết gì về mấy chuyện trên mạng cả.” Ba Tang không hiểu cũng không muốn quan tâm đến thế giới Internet lắm. “Chẳng phải lúc nãy đã nói rồi sao? Có người thích có người không thích, chuyện này rất bình thường.”
Kiều Ngữ Phù: ...
Không phải vài người mà là tất cả mọi người đang mắng Mạn Phàm.
Kiều Ngữ Phù vẫn rất lo lắng: “Ngộ nhỡ trong lúc quay chương trình, có ai đó biết ba rồi mắng ba thì làm sao giờ?”
Ba Tang gãi đầu: “Đúng là có thể thật, nhưng chắc không có ai sẽ để ý đến một ông già như ba đâu.”
“Nếu như tham gia chương trình mà còn có thể nhận được nhiều tiền như vậy, con và Mạn Phàm sẽ có của hồi môn.” Khi vừa nghe tin chỉ cần tham gia là có bảy triệu tệ, ba Tang đã cảm thấy phấn chấn, trên thế giới này còn có công việc nào dễ kiếm tiền như vậy chứ?
Ông ấy vẫn thật sự không hiểu rõ thế giới này.