Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà Kiều càng lạnh nhạt hơn: “Mẹ cũng là cha mẹ con, sao không ai đến tạt sơn nhà mình? Những người này bắt nạt kẻ yếu thôi, rất dễ đối phó. Chỉ cần con nghiêm túc hơn bọn họ, dùng quyền lực vượt quá khả năng xử lý của bọn họ thì có thể làm bọn họ sợ chết khiếp.”

Kiều Mạn Phàm nhanh chóng hỏi: “Ý mẹ là chúng ta dùng quyền lực của đồng tiền?”

“Quyền lực gì cũng được, kẻ yếu chỉ dám bắt nạt kẻ yếu hơn, đó là hành vi của kẻ bạc nhược, đối phó với những người như vậy thì có gì phải sợ?” Bà Kiều mỉm cười, thậm chí không hề tỏ vẻ tức giận, chỉ có khí phách coi mọi chuyện nhẹ như mây khói.

Kiều Mạn Phàm giơ ngón tay cái lên khen ngợi: “Mẹ, mẹ siêu thật đấy.”

“Mẹ, con muốn hỏi anh trai mượn luật sư của công ty mình.” Vừa mới tố cáo, Kiều Mạn Phàm thật sự không thể mở lời.

Vì sao quay qua quay lại lại phải nhờ vả đến Kiều Mạc Khiêm chứ.

Bà Kiều chưa lên tiếng thì Kiều Thiệu Nguyên từ trên tầng đi xuống bảo:

“Không dùng luật sư của công ty được đâu.”

Bà Kiều cũng đồng ý với chồng: "Phàm Phàm, đừng dùng luật sư của công ty. Luật sư của công ty thường xử lý chuyện kinh doanh, những vụ án thế này chưa chắc bọn họ đã am hiểu."

“Mỗi luật sư sẽ có sở trường khác nhau, chuyện này con cần tìm luật sư chuyên về dân sự.”

Kiều Mạn Phàm gật đầu: “Con hiểu rồi.”

Bà Kiều lại bảo: “Để mẹ đi hỏi thăm xem ai là người chuyên về mấy án kiểu này nhất.”

Kiều Mạn Phàm không nhịn được mà chui đầu vào ngực bà. Một mùi hương thơm ngát phả vào mặt cô, còn cả sự mềm mại nữa, rốt cuộc cô cũng đạt được ước nguyện.

Trên người bà Kiều có một loại khí chất phụ nữ thành thục rất hấp dẫn người khác.

Loại khí chất này không nhất định phải có cả nhan sắc, mà là có sự lý trí, sự nhìn xa trông rộng khiến người ta không nhịn được muốn lại gần.

“Mẹ ơi, mẹ thật tốt. Mẹ à, con yêu mẹ.” Kiều Mạn Phàm xúc động nói. Chúng ta là người một nhà yêu thương lẫn nhau.

Bà Kiều vươn tay vỗ về tấm lưng của Mạn Phàm: “Chuyện này không phải lỗi của con, đừng để trong lòng nhé.”

Kiều Mạn Phàm không cảm thấy đau lòng, ngược lại trong nội tâm cô còn có chút hưng phấn. Bao lâu nay, Mạn Phàm vẫn bó tay với những cư dân mạng chửi rủa mình. Dù sao, trên người cô cũng có khuyết điểm đạo đức nho nhỏ không thể phủi sạch nên bản thân luôn im lặng nghe những người này mắng chửi. Họ mắng chửi mệt rồi sẽ yên tĩnh hơn, nhưng bây giờ tính chất mọi chuyện đã khác hẳn.

Kiều Mạn Phàm quyết định nhờ cớ này để xả hết sự bực bội của mình.

Mấy người thích mắng thì thôi, bây giờ còn động tay động chân. Vậy chẳng còn cách nào khác, cô chỉ đành đáp trả lại mấy người thôi. Kiều Mạn Phàm dựa vào cái ôm của bà Kiều rồi nhếch mép cười và dùng đầu lưỡi liếm răng nanh trắng nõn.

Nụ cười ấy giống hệt vai trùm phản diện, khí chất nữ phụ độc ác tràn ngập toàn thân.

Kiều Thiệu Nguyên cau mày nhìn cảnh hai mẹ con thân thiết dính chặt lấy nhau, đã lớn như vậy rồi còn làm nũng với mẹ, thành ra cái gì chứ.

Thực sự không nhìn nổi nữa không nhìn nổi nữa rồi!

Buổi tối Kiều Mạc Khiêm vừa tan làm về nhà đã bị bà Kiều kéo lại kể chuyện này cho nghe. Nhìn thoáng qua Kiều Mạn Phàm đáng thương tội nghiệp, hắn ta tỏ ra rất bình thản, không hề cảm thấy bất bình khi đứa em gái này bị tổn thương.

Sao lại có rắc rối xui xẻo như vậy chứ, biết thế nên ở lại công ty không về nhà nữa cho xong.

Kiều Mạc Khiêm bảo với Kiều Mạn Phàm: “Em gái à, anh cảm thấy em thực sự nên tu thân tích đức đi. Nhìn mà xem, em hấp dẫn những người như thế nào kìa, toàn những kẻ kỳ dị khó hiểu thôi.”

Kiều Mạn Phàm: . . .

Nhà tư bản bóc lột như ông anh còn dám thảo luận với tôi chuyện tu thân tích đức hả, đây đúng là …

Tôi hấp dẫn những kẻ kỳ dị khó hiểu gì cơ chứ?

Những kẻ này luôn có ác ý trong lòng, ắt sẽ làm ra những chuyện như thế. Nếu không phải Kiều Mạn Phàm vấp vào thì là Chu Mạn Phàm va phải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK