"Mày thật sự đòi tiền anh mỗi ngày à?" Cứ thấy hắn ta là phải đòi tiền, đòi không ngừng nghỉ.
"Trong mắt mày chỉ có tiền thôi hả?"
Mạn Phàm phản bác: "Đương nhiên là không, trong mắt em còn có đồ ăn ngon nữa."
Chỉ có tiền tài và đồ ăn ngon là không thể phụ bạc.
"Anh trai, anh sắp kết hôn rồi. Có vui mừng không, có phấn khởi không, có thể trả nốt tiền không? Kết hôn chính là một hành trình mới trên con đường của nửa đời sau. Kết thúc nợ nần của nửa đời trước rồi đi đến cuộc sống càng thêm tốt đẹp của nửa đời sau, có phải là tốt hơn không?" Ôi trời, đòi tiền ông Khiêm này khó ghê.
Hai trăm vạn lần trước thì cho một cách thoải mái, vậy tại sao một trăm vạn và tiền hóa đơn ít ỏi lần này lại lần lữa mãi không thấy có ý định chuyển tiền.
Cô đã rất cố gắng chu toàn sự việc giữa nhà họ Kiều với Chu Lan Hân để biểu đạt sự thiện ý của cá nhân mình.
Đó là muốn cho cô Chu biết nhà họ Kiều rất hòa thuận. Tương lai sẽ không phát sinh mâu thuẫn giữa mẹ chồng - nàng dâu hay giữa chị dâu - em chồng.
Cô đã phải trả giá quá nhiều cho gia đình này.
Chẳng lẽ phần tâm ý đó không đáng trả tiền như vậy sao?
Thật là khiến người ta đau lòng.
Kiều Mạc Khiêm nhăn mày: “Bây giờ anh mới ba mươi tuổi. Nếu bảo là nửa đời trước, vậy ý mày là, anh chỉ có thể sống được sáu mươi tuổi?”
Kiều Mạn Phàm: “… Đương, đương nhiên là không rồi. Đó, đó là một phần tư cuộc đời, còn một ít nợ nần, tiến đến ba phần tư tươi sáng còn lại.” Sống đến một trăm hai mươi tuổi là được.
Cô nói nhiều như vậy mà ông anh hờ này cũng chỉ chú ý đến mấy chữ nửa đời trước này ư?
Trọng điểm là cuộc đời tươi đẹp, không đúng, là trả nợ!
Kiều Mạc Khiêm: “Nói sau.”
“Đừng nói sau, bây giờ anh có thể chuyển khoản lươn mà, cùng lắm thì em chịu thiệt một chút, tốn phí chuyển khoản.” Mạn Phàm nói.
Kiều Mạc Khiêm: “Em gái, uống nhiều nước ấm, nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Kiều Mạn Phàm: …
Cô nhìn Kiều Mạc Khiêm với cái nhìn sâu lắng: "Anh, em thấy anh không có ý định trả tiền."
Kiều Mạc Kiêm: "Mày nghĩ vậy thì anh cũng chẳng có cách nào cả."
Kiều Mạn Phàm rất tức. Kiều Mạc Khiêm như vậy thì rất quá mức. Chẳng có việc gì lại bảo người ta uống nhiều nước ấm, uống nước sôi, còn kiến nghị bảo người khác uống dung nham, thật là thương thay cho chị gái nhà họ Chu.
Tôi cũng xin chúc ông anh luân hồi chín kiếp sống độc thân. Mợ nó, loại người này mà cũng xứng có vợ à.
Mạn Phàm đã từ bỏ số tiền trong túi người anh trai hờ. Mọi chuyện đã quá rõ ràng, lần này hắn ta sẽ không trả tiền.
Cô trở về phòng. Nhưng càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng mệt, rốt cuộc cô cũng không nhịn được nữa và gõ vang cửa phòng của bà Kiều.
Người mở cửa là Kiều Thiệu Nguyên. Ông Kiều đang mặc đồ ngủ, trông thấy con gái thì vội vàng chỉnh đốn lại trang phục trên người vì sợ rằng có chỗ hở hang.
Mạn Phàm nói: “Con tìm mẹ.”
Ông Kiều: “Tìm mẹ con làm gì?”
Mạn Phàm: “Con có chuyện muốn nói với mẹ.”
Ông Kiều: “Thế nói với ta cũng được.”
Mạn Phàm: “Không được, đây là chuyện của phái nữ.”
Bây giờ Kiều Thiệu Nguyên rất sợ nghe cái gọi là cuộc trò chuyện của phái nữ. Ông Kiều không hiểu tại sao những người phụ nữ này lại có nhiều chủ đề để bàn tán mãi không xong như vậy.
“Mẹ con còn đang tắm rửa, đợi lát nữa đi.” Sau đó đóng cửa lại rầm một cái, rất sốt ruột.
Ông Kiều biết chuyện Hoắc Sâm bị người ta gọi là Đại Lang. Khi ông Hoắc kể chuyện thì ông cười rất vui vẻ, nói: “Người trẻ tuổi nói cho cùng cũng phải trải qua vài chuyện thì cuộc sống mới phong phú chứ.” Giống như thế hệ trước vui hớn hở đón xem thế hệ sau gặp rắc rối.
Chuyện mà Hoắc Sâm vô cùng để ý trong mắt của thế hệ trước lại là chuyện hài hước để lấy ra giễu cợt nhau, tựa như chuyện người lớn chọc trẻ con.