“Con tự chú ý an toàn một chút, có vấn đề gì xảy ra thì gọi điện về nhà, nếu bị người ta bắt nạt cũng nhớ gọi, chúng ta không nhất thiết phải kiếm số tiền đó.” Mẹ Kiều tha thiết dặn dò Kiều Mạn Phàm.
Kiều Mạn Phàm ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi ạ, con sẽ không để cho người ta bắt nạt đâu, con là con gái nhà họ Kiều mà.”
“Đúng rồi, cho dù có chuyện gì thì cứ gọi cho bố, gọi cho anh trai. Đàn ông mà không bảo vệ được cho phụ nữ trong gia đình thì còn làm được gì nữa chứ.” Mẹ Kiều huyên thuyên không dứt.
Kiều Mạn Phàm dạ dạ gật đầu như gà mổ thóc: “Con biết rồi, nếu có chuyện gì con nhất định sẽ gọi cho bố với anh.”
Kiều Mạc Khiêm liếc Kiều Mạn Phàm, không nói gì, ra cửa đi làm.
Ở một mức độ nào đó, Kiều Mạc Khiêm chính là một người cuồng công việc.
Hơn nữa còn sẵn lòng trở thành một người cuồng công việc.
Kiều Mạn Phàm thu dọn đồ đạc, cuối cùng sững sờ khi dọn được tận hai vali lớn.
Cô cảm thấy mình đã bỏ đi không ít, nhưng không hiểu sao vẫn còn lại rất nhiều, mỗi cái trong vali cái nào cũng cần thiết.
Mỹ phẩm dưỡng da, đồ ăn vặt, quần áo, mà quần áo lại được chia thành nhiều loại khác nhau.
Được rồi, mang theo hết vậy, chương trình này chắc cần không ít thời gian.
Kiều Mạn Phàm xách vali xuống lầu, đến nhà bếp lấy hai bình sốt bò lớn chuẩn bị mang đi. Mẹ Kiều thấy vậy vội vàng hỏi: “Con mang hết sốt thịt bò đi luôn hả?”
Kiều Mạn Phàm: “Không ạ, con có để lại cho mọi người một ít.”
Mẹ Kiều lập tức trở nên buồn bã, dặn dò Kiều Mạn Phàm phải chú ý an toàn, quan trọng hơn là nếu xảy ra chuyện gì nhất định phải gọi điện thoại về nhà, đừng tự mình mạnh mẽ chống đỡ, bla bla các kiểu.
Đối với Kiều Ngữ Phù, mẹ Kiều cũng không quan tâm nhiều như vậy. Nói trắng ra là bà lo lắng Kiều Mạn Phàm làm điều ngu ngốc, làm điều ngu ngốc rồi mà còn không gọi điện thoại thì hậu quả sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Kiều Mạn Phàm liên tục gật đầu: “Dạ dạ, sau này ngày nào con cũng gọi điện thoại về.” Thật ra cô cũng biết rõ mẹ Kiều đang lo lắng điều gì.
“Vậy cũng được, ngày nào cũng gọi cho mẹ yên tâm.” Mẹ Kiều gật đầu ngay lập tức, “Giúp mẹ hỏi thăm cha mẹ con nhé.”
“Dạ vâng ạ.” Kiều Mạn Phàm ôm mẹ Kiều, “Mẹ, Ngữ Phù, con đi đây.”
“Đi đi.” Mẹ Kiều đa sầu đa cảm, Kiều Mạn Phàm thấy bà sắp khóc, không thể không nói: “Con sẽ trở về nhanh thôi.”
Cũng không phải là đi mấy năm không về, sướt mướt như vậy, Kiều Mạn Phàm cũng nghi ngờ có phải cô chuẩn bị ra nước ngoài hay không.
Kiều Ngữ Phù giúp kéo một vali nói: “Con đi với chị, đưa chị tới Tang gia.”
“Được, được.” Nhìn thấy Kiều lớn Kiều nhỏ tình thương mến thương, chị em thắm thiết, mẹ Kiều cảm động gớt nước mắt, cảm thấy nhân sinh không còn gì luyến tiếc.
Trước kia, nhìn thấy hai đứa con gái đấu đá, tranh giành với nhau, trong lòng mẹ Kiều rất khó chịu, tay trái hay tay phải cũng đều là một phần cơ thể, dù bên nào bị thương cũng đều rất đau.
Tài xế đưa Kiều lớn Kiều nhỏ đến nhà họ Tang. Hai cô nương mỗi người xách một cái vali vào nhà, Kiều nhỏ xoa xoa eo nói: “Chị đi tham gia chương trình mà mang theo nhiều đồ như vậy, chỉ sợ lại bị mọi người mắng một trận.”
Không thể không nói Kiều Mạn Phàm đang chơi liều.
Kiều Mạn Phàm hoàn toàn không thèm để ý: “Chị làm cái gì bọn họ cũng vạch lá tìm sâu thôi. Nếu không mang nhiều đồ, họ lại nói chị bị Kiều gia đuổi đi, trở thành một con đỗ nghèo khỉ.”
Kiều Ngữ Phù thở dài, được rồi, người ta muốn gây sự thì sao mình có thể tránh chứ, đám cư dân mạng đó nói xấu kiểu gì chả được.
Mặt cha mẹ Tang đỏ bừng, hồ hởi như một đôi trẻ sắp cưới, rõ ràng là hai người rất mong chờ chuyến đi này.