“Em muốn đạt được danh hiệu Ảnh hậu trước.” Kiều Ngữ Phù trả lời trong vô thức.
Kiều Mạn Phàm không chút do dự khen ngợi và ủng hộ: “Đúng đó, chị cảm thấy em có thể làm được, nhưng không phải em muốn kết hôn với Hoắc Sâm sao?”
“Chuyện em muốn trở thành Ảnh hậu và chuyện em muốn kết hôn với Hoắc Sâm cũng không xung đột mà.” Kiều Ngữ Phù không nhịn được phản bác.
Mặc dù Kiều Mạn Phàm không biết tại sao Kiều Ngữ Phù lại kích động như vây, nhưng vẫn ủng hộ con bé: “Chị tin em nhất định có thể.” Nếu nữ chính mà không làm được thì còn ai làm được chứ, không giống một con cá muối* như cô.
* Cá muối: chỉ những người không có ước mơ, không có hi vọng, như một cái xác.
Ban đầu trong lòng Kiều Mạn Phàm còn hơi xấu hổ, nhưng sau khi xấu hổ qua đi, cô lại thấy làm cá muối là chuyện đương nhiên.
“Sao chị muốn rút khỏi showbiz? Hay em giới thiệu cho chị vài thông cáo, chỉ có điều những thông cáo này không có nhiều tiền, nhưng có thể từ từ tích lũy.” Kiều Ngữ Phù hỏi.
Đừng, tuyệt đối đừng!
Làm điều mình không muốn làm chính là kẻ thù của những nhân viên quèn như cô.
“Chị không muốn bước vào giới giải trí, chị muốn làm một đầu bếp, trở thành một đầu bếp nổi tiếng, một chuyên gia ẩm thực.” Ăn ăn uống uống mới là lý tưởng của cuộc sống.
“À, dạ.” Kiều Ngữ Phù cũng không miễn cưỡng, chỉ cần Kiều Mạn Phàm có việc làm, không tìm cô gây phiền phức thì đã rất tốt rồi.
Kiều Ngữ Phù cũng không dám ăn hết một cái cánh gà, ăn thì ngon đó nhưng nghĩ tới việc ngày mai mặt sẽ sưng lên, khi nhìn vào ống kính sẽ là một thảm họa.
“Em cũng cảm thấy đồ ăn chị nấu rất ngon, chị chắc chắn có thể trở thành một đầu bếp nổi tiếng.” Ăn đồ ăn ngon thật vui vẻ và hạnh phúc, nhưng vừa nghĩ đến lượng calo trong đó, lòng cô lại tràn đầy tội lỗi và đấu tranh.
Sao cuộc sống khó khăn quá zị nè.
Kiều Mạn Phàm mang thức ăn còn thừa lạnh lẽo đến thư phòng, mời Kiều Mạc Khiêm ăn.
“Anh trai, đói bụng không? Ăn khuya nè, đây là đùi gà chiên với cánh gà nướng em vừa mới làm.” Kiều Mạn Phàm bày tỏ sự cảm thông sâu sắc với người anh trai vẫn còn đang tăng ca.
Kiều Mạc Khiêm nhìn thoáng qua: “Cảm ơn, nhưng anh không đói.”
“Anh à, em cảm thấy anh đang đói, bổ sung xíu năng lượng đi ạ.” Đổ đi thì lãng phí quá, mà hâm lại thì sẽ không còn ngon nữa.
Cô thật sự muốn nhét những thứ này vào miếng Kiều Mạc Khiêm, giống như đổ rác vậy.
Kiều Mạc Khiêm: “Anh không cần mày cảm thấy dùm, anh cảm thấy không đói mới là quan trọng.”
“Ò…” Không ăn thì thôi, Kiều Mạn Phàm cầm đĩa rời đi, vừa đi tới cửa, lại nghe người phía sau nói: “Được rồi, đặt ở đây đi.”
Kiều Mạn Phàm liếc mắt, đồng ý sớm không phải tốt hơn sao, một hai phải đẩy tới đẩy lui, có bệnh hay gì?
Cô đặt đĩa lên bàn: “Anh trai, ăn ngon nha.”
Kiều Mạn Phàm đi ra ngoài, đóng cửa lại. Kiều Mạc Khiêm đưa tay định cầm cánh gà, đột nhiên cánh cửa lại mở ra, hắn vội vàng thu tay lại, nhìn Kiều Mạn Phàm ở cửa: “Mày còn muốn làm gì?”
“À, em định hỏi anh trai có muốn uống trà sữa không? Em còn làm trà sữa nữa.” Kiều Mạn Phàm hỏi.
Kiều Mạc Khiêm: “Anh không uống cái thứ nước chỉ toàn là đường đó.”
“Dạ, vậy thôi ạ.” Kiều Mạn Phàm lại đóng cửa lại, đây là thích uống mà không uống, người thích ăn đồ ngọt như Kiều Mạc Khiêm tuyệt đối không thể cưỡng lại được trà sữa.
Bây giờ anh không thích là vì anh vẫn chưa nhận ra được sự tuyệt vời của loại đồ uống này.
Mặc dù Kiều Mạc Khiêm từ chối nhưng Kiều Mạn Phàm vẫn muốn hắn nếm thử. Cô làm một ly trà sữa trân châu, trân châu chính là tinh túy của trà sữa.
“Anh ơi, em vào được không?” Kiều Mạn Phàm gõ nhẹ và mở cửa.
Kiều Mạc Khiêm nặng nề ‘ừ’ một tiếng.
Kiều Mạn Phàm bước vào thư phòng, dưới ánh đèn chiếu sáng, cô nhìn thấy trên khóe môi Kiều Mạc Khiêm có vết dầu loang, miệng không nhúc nhích.