Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối diện với vẻ khiếp sợ của vợ, người chồng dịu lại nét mặt: "Em cũng biết là công việc hiện tại của anh quan trọng thế nào. Nếu có chuyện gì xảy ra thì cả nhà chúng ta sẽ không có cái ăn."

Mẹ của Giai Giai không nói gì. Trong lòng bà vô cùng mỏi mệt, vô cùng lạnh lẽo, bà không biết mình đang làm cái gì. Sự ổn định của cái nhà này bỗng chốc bị phá vỡ. Và nó đã làm mọi người lộ ra khuôn mặt thật.

Con gái không nghe lời, chồng không săn sóc, mọi chuyện đều phải do chính bà gắng gượng. Rốt cuộc trong lòng của người nhà, bà là cái gì?

"Sắp tới anh phải đi công tác, chuyện trong nhà em để ý nhé." Người chồng nói với bà.

"Anh đang trốn tránh à? Anh muốn thoát khỏi chuyện này và đợi mọi việc được giải quyết xong thì mới trở về ư?"

“Không phải, do công việc yêu cầu thật mà." Người chồng nói.

Mẹ Giai Giai nhìn chồng của mình, lúc lâu sau mới nói: "Em biết rồi."

Người chồng thở dài một hơi nhẹ nhõm, ngả lưng xuống nói với vợ: "Em đừng để chuyện này trong lòng quá. Chỉ cần đi cùng Giai Giai đến đó là được. Con bé cũng trưởng thành rồi tương lai thì để nó tự lo thôi."

Nói chuyện như vậy nhưng trên thực tế là bố Giai Giai đã từ bỏ con gái một nửa và chẳng muốn đoái hoài rồi.

Người làm chồng, thời gian ở cạnh con cái ít hơn nhiều so với vợ. Bảo mẹ Giai Giai từ bỏ đứa con của mình, bà không làm được và cũng không muốn tất cả những gì mình đã làm đều uổng phí.

Tiêu phí thời gian càng nhiều thì càng khó dứt ra. Mẹ Giai Giai hi vọng con gái mình được tốt, sẽ có một tương lai tốt và sống một cách thoải mái, tự do.

Dù cho biết chuyện này là do con gái mình làm sai, nhưng dẫu vậy bà cũng vẫn bênh vực nó. Đây là điều hiển nhiên không cần suy nghĩ gì thêm, là bản chất chung của con người.

Bà chẳng để tâm việc bị mắng ở trên mạng là mẹ của đứa con ngỗ ngược. Tuy nhiên cái đâm sau lưng đến từ những người thân trong gia đình khiến cho bản thân bà vô cùng khó chịu.

Chính những thái độ của người trong nhà, của người thân yêu nhất mới gây tổn thương cho bà.

Nếu các người đều không để bụng thì bà để ý cái gì chứ.

"Em nghe anh. Chừng nào thì anh mới đi công tác về?" Mẹ Giai Giai hỏi.

"Chắc cũng khoảng nửa tháng đấy." Người chồng nói.

Ồ, nửa tháng, sự việc kết thúc mới trở về hả?

Đây là loại đàn ông gì vậy? Bà gả chồng vì muốn tìm một nơi tránh gió, tránh bão. Thế mà, hiện giờ cái gia đình này lại là nơi mang lại mưa dền gió dữ cho bản thân. Thật là châm chọc làm sao.

Mẹ Giai Giai vô lực nói: "Em biết rồi, anh cố về sớm chút nhé. Em có chuyện cần làm với anh."

Bà lại đi nói với con gái: "Mẹ không có cách nào nữa, chỉ có thể ra tòa thôi. Bây giờ mẹ sẽ bảo bố con đi mời luật sư."

Giai Giai tức khắc hét lên: “Con không đi, con không đi! Sao bố mẹ lại không biết đường nghĩ cách thế hả? Mẹ, sao mẹ lại vô dụng như vậy chứ? Con không muốn bị bạn bè, bị thầy cô cười nhạo đâu!"

"Sau này con chẳng muốn đi học nữa. Chuyện cũng đến nỗi này rồi, con làm sao còn đi học được! Người ta sẽ cười con, chẳng bằng con đi chết còn hơn."

Bị hết nhát dao này tới nhát dao khác đâm đã khiến mẹ Giai Giai đau điếng đến chết lặng. Bà không thể không thừa nhận. Đứa con gái của mình đã hoàn toàn thay đổi vào lúc mà bản thân bà không hề hay biết. Nó không có chút đạo lý nào, ích kỷ vô cùng.

Rốt cuộc lỗi sai là do ai?

Rốt cuộc là đứa con này đã bị ảnh hưởng bởi mạng xã hội, hay là nó bị ảnh hưởng bởi gia đình?

"Thế tại sao con lại muốn làm ra cái chuyện như này hả?" Sợ hãi bị người khác chê cười nhưng lại gây ra chuyện này, hành vi của đứa con gái đúng là giống bố nó như đúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK