Mặc dù Tư Thừa Trạch thật sự chật vật nhưng cậu vẫn rất đẹp trai như cũ, điều này làm nổi bật sự chật vật có hơi xấu xí của những khách mời khác.
Tư Thừa Trạch quá ưu việt, cũng không biết mẹ cậu đẹp đến mức nào mới có thể sinh ra một đứa con trai xinh đẹp như vậy.
Đột nhiên cô hơi muốn gặp mẹ của Tư Thừa Trạch.
Kiều Mạn Phàm hỏi thăm một chút về tiến độ làm nhiệm vụ, trước khi đi còn cổ vũ: “Yên tâm, buổi trưa có đồ ăn ngon, mọi người cố lên! Nhân dân chúng ta có sức mạnh, đối mặt với khó khăn phải kiên trì, mọi người kiên trì thêm một lúc nữa sẽ quen thôi!”
Các khách mời đều ai không để ý Kiều Mạn Phàm đang đứng nói chuyện không đau eo, thậm chí còn không thèm liếc cô một cái. Trong lòng bọn họ vừa nguyền rủa vừa thề, đời này sẽ không bao giờ tham gia cái gameshow này nữa.
Ê-kíp chương trình hoàn toàn không coi khách mời là người.
Cuộc sống giống như một cơn mơ mà tôi không chìm vào được, như một vở kịch mà tôi không thể diễn tròn vai, như một bài hát mà tôi không thể hát đúng nhịp*. Cuộc sống quá khó khăn. Số phận đang bóp nghẹt cổ họng tôi.
* Nguyên văn: Nhân sinh như mộng ta mất ngủ, nhân sinh như kịch ta vạch trần, nhân sinh như nhạc ta sai điệu - tên một bài hát của bên Trung.
Các khách mời tập thể rơi vào suy ngẫm về số phận và cuộc đời.
Kiều Mạn Phàm trở về bắt đầu nấu cơm, sử dụng bếp đất của Xuân Hoa nấu một nồi cơm lớn, còn có nước cơm trắng như tuyết tràn ngập hương gạo.
Trong thành phố bây giờ rất hiếm khi uống được nước cơm, nước cơm trắng mịn sền sệt, sau lúc ăn cơm mà uống một ngụm thì thoải mái khỏi phải bàn.
Ngoại trừ món thịt kho tàu trong nồi đất còn có không ít món ăn. Dù sao nhiều người như vậy, một bàn lớn người cũng cần không ít đồ ăn, nhất định phải phối hợp có chay có mặn.
Thiết Oa Tử giúp nhóm lửa, Xuân Hoa nhìn từng món lại từng món được hoàn thành xong bưng lên bàn, không nhịn được cảm thán, ai dza, còn ăn phong phú hơn cả Tết rồi.
Trong sân ngào ngạt mùi thơm mê người khiến người ta chảy nước miếng.
Tổ sản xuất mặt không thay đổi nhìn đầu bếp Kiều, tại sao cô lại thuần thục như thế?
Không phải đại tiểu thư nhà giàu đều là gà công nghiệp sao? Sao cô còn biết nấu ăn nữa vậy?
Hấp, luộc, chiên, xào, hầm đều đủ cả, đây chẳng khác gì chà đạp người bình thường xuống mặt đất.
Có phải cô có giấy chứng nhận đầu bếp đúng không?
Ngửi mùi thơm và nhìn một bàn thức ăn đầy đủ màu sắc cùng hương vị, người trong tổ sản xuất gớt nước mắt.
Cô muốn bỏ độc chúng tôi đấy à? Gameshow này thật sự biến thành chương trình ẩm thực rồi.
Tư thế điêu luyện của Kiều Mạn Phàm khiến ê-kíp chương trình nghi ngờ rằng cô đã tốt nghiệp Tân Phương Đông*, không thì không thể nào giải thích được tình huống hiện giờ.
* Tập đoàn cung cấp các dịch vụ giáo dục tư nhân toàn diện ở Trung Quốc.
Tổ sản xuất xoa xoa tay như con ruồi, thật đáng mong đợi, có phải xíu nữa cô sẽ mời bọn họ ăn chung không?
Dù sao Kiều Mạn Phàm làm nhiều đồ ăn như vậy, các vị khách mời chắc cũng ăn không hết.
Khi các khách mời trở về, ngửi thấy mùi thơm trong sân, trên khuôn mặt mệt lử và chết lặng của họ cuối cùng đã trở nên sống động lại. Cả nhóm bắt đầu múc nước giếng rửa tay, rửa mặt và chuẩn bị ăn trưa.
Nhìn thấy một bàn đầy thức ăn, thậm chí bát đĩa thức ăn còn được xếp chồng lên nhau, thật hoa cả mắt. Đáng giá, đáng giá, không uổng công họ đã vất vả giúp Kiều Mạn Phàm làm nhiệm vụ như vậy.
Kiều Mạn Phàm tháo khẩu trang với kính bảo hộ ra, nói: “Mọi người ăn đi.”
Mọi người ngồi xuống, uống một hớp nước và bắt đầu thưởng thức.
Hương vị này, thật sự rất tuyệt, nhất là sau khi làm lụng vất vả, ăn được thức ăn như vậy, vốn chỉ ngon bảy phần cũng được nâng lên đến chín phần.
Thật sảng khoái!
Nhìn món thịt kho tàu hấp dẫn trước mặt, sau khi trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, mọi người vẫn gắp một miếng lên. Béo ngậy nhưng không ngấy, phần thịt ăn cũng không bở, chỉ thử một miếng đã thấy rất vừa miệng.
Mễ Tinh Châu mím môi nhìn món thịt kho tàu đỏ au, thấy mọi người ai cũng lộ ra vẻ hài lòng, không nhịn được vươn tay gắp nó.
Cha Mễ luôn chú ý đến con trai, thấy con muốn ăn món nhiều calo, nhiều chất béo, lập tức gắp rau vào bát của con trai: “Ăn cái này.”