Hai bên bàn bạc xong xuôi, Kiều Mạn Phàm suy nghĩ một lúc vẫn quyết định nói: “Tôi cảm thấy chúng ta vẫn cần phải ký một bản hợp đồng, phòng trường hợp xảy ra tranh cãi.”
Sự việc phải rõ ràng rành mạch mới tốt.
Trình Hữu còn lo lắng rằng phía đối phương nói đổi ý là đổi ý luôn. Bây giờ, cô ấy muốn ký hợp đồng, trái lại khiến lòng người an tâm rằng hết thảy đã kết thúc, anh ta gật đầu, “Tôi đồng ý ký hợp đồng.”
Kiều Mạn Phàm gọi điện thoại cho luật sư của tập đoàn Đông Phương để mượn một luật sư một chút.
Đương nhiên, chuyện này còn phải thông báo qua cho Kiều Mạc Khiêm, nhưng cô gọi mãi không được, đầu dây bên kia vẫn đang trong cuộc trò chuyện khác.
Kiều Mạn Phàm lập tức thấy đồng tình với Kiều Mạc Khiêm, đấy là bận rộn ghê đây, ông anh vẫn luôn trong tình trạng gọi điện thoại mà.
Vị luật sư đến rất nhanh, cả người mặc đồ tây, khí thế phi phàm, vừa nhìn qua đã biết là người thuộc lớp tinh anh.
Kiều Mạn Phàm nói với luật sư: “Anh hãy mô phỏng một bản hợp đồng giúp chúng tôi.”
Luật sư mở máy tính ra, ngón tay lướt nhanh, và sau khi hợp đồng được chuyển đến máy tính của Trình Hữu thì nói: “Mời hai vị nhìn qua hợp đồng và xem xét xem có gì cần sửa chữa lại hay không.”
Kiều Mạn Phàm nhìn hợp đồng rồi hỏi luật sư: “Anh đã công tác ở tập đoàn Đông Phương được bao lâu rồi?”
Luật sư: “Năm năm rồi.”
Hợp đồng rất chặt chẽ và cẩn thận, cũng không có điều lệ nào lập lờ nước đôi, dù sao cũng là hợp tác nghiêm túc.
Cô nói với Trình Hữu: “Đến lúc đó tiền lời tính bốn - sáu, anh có đồng ý không?”
Kiều Mạn Phàm sáu phần, Trình Hữu bốn phần. Trên thực tế, phương thức hợp tác loại này của họ chính là Kiều Mạn Phàm bỏ tiền của và Trình Hữu đóng góp đưa ra ý tưởng.
Hiện giờ, Trình Hữu vẫn là một người trẻ tuổi tương đối theo đuổi lý tưởng và có phần bốc đồng. Nguyện vọng lớn nhất lúc này của anh chàng chính là quay được tác phẩm của bản thân, và không quá đặt nặng vấn đề tiền bạc.
Hơn nữa, Trình Hữu còn đang mừng thầm trong lòng, có được một bộ thiết bị, đắc ý quá đi.
Trình Hữu nói: “Tôi đồng ý và không có ý kiến khác.”
Luật sư: “Nếu cả hai không có dị nghị, vậy bản hợp đồng này được xác định.”
Kiều Mạn Phàm gật đầu, “Nhờ vào anh.”
Luật sư nói với cô: “Chúng ta có thể thêm phương thức liên lạc, nếu cô có vấn đề gì thì tôi có thể cố vấn.”
“Được.”
Hai người thêm số liên lạc lẫn nhau, rồi vị luật sư rời đi.
Kiều Mạn Phàm nói với Trình Hữu: “Anh in hợp đồng ra đi, rồi chúng ta đi mua trang thiết bị.”
Cả người Trình Hữu hiện giờ tràn đầy sức lực, khi chạy đi, thịt mỡ cả người anh chàng cũng đều rung rinh hết.
Kiều Mạn Phàm vỗ vỗ mặt, mình không thể biến thành như vậy được. Khuôn mặt như hoa như ngọc như này nếu mà béo múp lên thì xấu lắm, nếu thế thì lãng phí quá.
Trình Hữu cầm bản hợp đồng bằng giấy trở lại quán cà phê và hai người ký kết. Kiều Mạn Phàm giơ tay bắt tay của Trình Hữu, “Hợp tác vui vẻ.”
Trình Hữu: “Hợp tác vui vẻ.” Anh chàng ngượng ngùng mà rút tay về.
Tuy rằng trên mạng tẩy chay, chửi rủa Kiều Mạn Phàm ào ào như vũ bão đẫm máu tanh nồng, nhưng mà tiếp xúc gần gũi thì cô ấy thật sự rất xinh đẹp, cả người cũng đang sáng lên. Với một người xinh đẹp như vậy, mặc dù bạn đã biết tình huống của cô ấy, thì đến khi đối mặt trực tiếp, bạn cũng sẽ không mắng mỏ.
Trình Hữu hỏi: “Cô có tham gia diễn xuất không?”
Kiều Mạn Phàm nhướng mày hỏi lại: “Anh hy vọng tôi tham gia sao?”
“Chỉ cần không phải là diễn viên chính thì một vài vai phụ ít suất diễn cũng vẫn có khả năng đấy.” Mặc dù kỹ thuật diễn kém đến không nỡ nhìn, nhưng nếu suất diễn không nhiều lắm thì người xem cũng sẽ không thể chú ý đến.
Kiều Mạn Phàm xua tay, “Tôi không quay.” Cô còn lâu mới cho mấy người trên mạng kia có cơ hội mắng bản thân.
Kiều Mạn Phàm đi mua sắm trang thiết bị cùng với Trình Hữu. Trình Hữu muốn tiết kiệm tài chính hết sức, anh ta định mua thiết bị second-hand. Đồ second-hand có thể rẻ hơn một nửa đấy.
Kiều Mạn Phàm nhíu mày, cô thì không muốn mua đồ second-hand. Có quỷ mới biết bọn nó sử dụng được bao lâu, lại còn nhiều vấn đề không ổn. Có mà sẽ phải đầu tư nhiều hơn.
Ham món lợi nhỏ thiệt hại lớn, cũng không phải hàng sử dụng một lần là vứt đi luôn.