Kiều Mạn Phàm lần lượt nhận được tiền bồi thường thiệt hại tinh thần. Cô suy nghĩ một chút, sau đó đưa một nửa số tiền cho cha mẹ Tang, nửa còn lại trực tiếp quyên góp cho dự án Hy vọng quốc gia.
Tuy mỗi người chỉ có năm mươi ngàn, nhưng dù sao cũng là 30 người, số tiền gom góp lại cũng không ít, 1,5 triệu tệ.
Cha mẹ Tang nhận được bảy trăm ngàn tệ, sợ ngây người: “Cái này, tiền này ở đâu ra?”
“Con thắng kiện, đây là tiền những người tạt sơn bồi thường, cha mẹ cứ cầm ăn uống, không cần tiếc. Cha mẹ cứ coi đây là tiền nhặt được, tiền từ trên trời rớt xuống thì không thể giữ lâu.” Kiều Mạn Phàm nói.
Cha mẹ Tang: ...
Rốt cuộc là thế giới này đã xảy ra chuyện gì? Sao hai người không hiểu gì hết trơn.
Tại sao con bé có thể dễ dàng có tiền? Họ kiếm cả đời cũng chưa chắc có được vài trăm ngàn này, chỉ có thể tiết kiệm.
“Không, không, con cứ giữ lại dùng, lúc trước con mới cho tiền chúng ta.” Bây giờ cha mẹ Tang cảm thấy tiền trong tay mình nhiều đến mức bỏng tay.
“Cha mẹ rảnh rỗi có thể đi bất động sản xem nhà, nếu thấy phù hợp thì có thể đặt, con sẽ trả tiền.”
Cha mẹ Tang thật sự bị lời nói của con gái làm cạn lời: “Chúng ta có thể ở trong căn nhà lúc trước.”
“Nhà lúc trước không thể ở được nữa, có quỷ mới biết những người đó còn có thể đi tạt sơn hay không, nhất định phải chuyển nhà.”
“A, vậy được rồi, cha mẹ sẽ đi xem.” Cha mẹ Tang khẽ run lên, thật sự là bọn họ không thể tưởng tượng được cuộc sống của người có tiền, nhà nói mua liền mua, mỗi lần cho tiền là mấy trăm ngàn.
Nhưng tiền vẫn phải tiết kiệm, con gái tiêu tiền như nước như vậy, lỡ sau này không có tiền thì phải làm sao.
Chúng ta phải tiết kiệm cho con bé.
Sau khi Kiều Mạn Phàm đi rồi, cha mẹ Tang gọi điện thoại cho Kiều Ngữ Phù, nói chuyện Kiều Mạn Phàm đã giải quyết xong vụ kiện, để Kiều Ngữ Phù không cần lo lắng mà tập trung đóng phim.
Đương nhiên Kiều Ngữ Phù rất quan tâm đến chuyện này, thậm chí cô còn xem không ít livestream, nhìn thấy cách xử lý của Kiều Mạn Phàm, trong lòng Kiều Ngữ Phù không nhịn được cảm thán.
Kiều Mạn Phàm thật sự đã trưởng thành, thật sự đã hiểu chuyện. Mặc dù vẫn hoành hành bá đạo, nhưng ít nhất cũng không phải không có não.
Trong lòng Kiều Ngữ Phù thật sự thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Kiều Mạn Phàm không gây chuyện với cô thì cô sẽ vui vẻ chung sống hòa bình với Kiều Mạn Phàm.
Về phần mâu thuẫn giữa Kiều Mạn Phàm và Hoắc Sâm, Kiều Ngữ Phù chỉ có thể cố gắng giải quyết, mà cô cũng có lòng tin có thể giải quyết.
Nhưng trong lòng Kiều Ngữ Phù sinh ra một cảm giác vô lý không chân thật. Rõ ràng Kiều Mạn Phàm yêu Hoắc Sâm, nhưng tại sao hai người này lại như nước với lửa thế chứ?
Dù sao cũng rất khó hiểu.
Kiều Ngữ Phù bỗng nghĩ tới cái tên Đại Lang, mặc dù biết nó không tốt, nhưng thật ra trong lòng Kiều Ngữ Phù vẫn hơi buồn cười, đột nhiên cảm thấy Hoắc Sâm cũng có chút bình dân.
Kiều Ngữ Phù cảm thấy hắn giống mình.
Tuy biệt danh không dễ nghe lắm, nhưng Kiều Ngữ Phù thật sự không giận Kiều Mạn Phàm. Dù sao đây cũng là sự trêu chọc của cư dân mạng, về phần ác ý trong đó thì thật ra cũng không có bao nhiêu, nhưng ít nhiều cũng có một chút.
Tất cả mọi người đều muốn vui vẻ, hơn nữa cũng là Hoắc Sâm ham chơi, thích lướt web, nếu hắn muốn đánh nhau với cư dân mạng thì cư dân mạng cũng sẽ đánh nhau với hắn, nếu hắn muốn bình dị gần gũi, vậy người khác cũng sẽ không khách khí.
Nhìn Kiều Mạc Khiêm mà xem, ngay cả Weibo cũng không có, rất thần bí. Mỗi lần Kiều Mạn Phàm liên lụy đến nhà họ Kiều, cư dân mạng muốn tìm chủ sự nhà họ Kiều cũng không tìm được.
Nếu không thể tìm thấy thì cũng không thể làm gì người ta cả.