“Coi như đó là quà cưới của anh đi.” Kiều Mạn Phàm cũng không đưa ra bất cứ yêu cầu gì, yêu cầu đó chỉ dùng để áp chế Phó Xán. Nhưng bây giờ xem ra, dường như Phó Xán đã thay đổi, không còn đối chọi gay gắt với cô nữa, nên thôi quên đi vậy. Phó Xán liếc cô một cái: “Cô chắc chắn chưa? Đến lúc đó thiệt thòi cũng đừng trách tôi.” Kiều Mạn Phàm cẩn thận suy nghĩ một chút, trước mắt hình như không có gì cần đến Phó Xán: “Chắc chắn, chúc anh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.