Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô nấu ăn cho Tư Thừa Trạch là muốn bắt lấy trái tim của cậu ta.

Sao Kiều Mạc Khiêm lại có thể nghĩ như vậy chứ?

Năng lực tưởng tượng quá mạnh rồi.

Mạn Phàm nhìn ra ngoài xe, lười nói chuyện với Kiều Mạc Khiêm. Nhưng anh ta lại còn đang lải nhải: “Không phải tao không cho mày yêu đương, mà là mày không thể lại ngu ngốc giống như lúc trước được?”

"Chẳng lẽ mày không rút ra được bài học gì từ chuyện của Hoắc Sâm sao?”

Kiều Mạn Phàm: ???

Còn phải có cảm nhận sau khi xem sao?

Còn phải có bài học nữa?

Học được cái gì?

Kiều Mạc Khiêm liếc cô một cái, lại quay đầu lại lái xe, “Học được cái gì, không sợ làm sai chuyện, chỉ sợ hết lần này lại đến lần khác rơi vào cùng một hố, mày phải tránh đi mấy cái hố đó.”

Kiều Mạn Phàm: Van xin anh không cần lo cho tôi nhé!

Mạn Phàm nói: "Vâng, em học được rồi, tìm bạn trai nhất định không nên tìm kẻ có tiền.”

"Hở?” Kiều Mạc Khiêm lên tiếng ngờ vực, “Vậy mà mày còn muốn bắt lấy trái tim và dạ dày của Tư Thừa Trạch?”

“Tư Thừa Trạch người ta lấy giá bán phá giá để tham diễn bộ phim này, với yêu cầu duy nhất chính là muốn ăn mấy món sạch sẽ vệ sinh ngon miệng chút, không được sao?”  Mạn Phàm giải thích.

Kiều Mạc Khiêm: "Ờ…”

Đến nỗi tin hay không, theo Kiều Mạn Phàm xem ra, Kiều Mạc Khiêm hoàn toàn không tin.

Mạn Phàm rất bất đắc dĩ. Vì có quá nhiều tiền án, nên bây giờ dù có làm chuyện gì cô cũng bị kèm theo ánh mắt nghi ngờ.

Họ đi tới đoàn làm phim của Kiều Ngữ Phù. Mới sáng sớm nhưng công việc ở đây đã lu bù rồi, nhân viên công tác vô cùng bận rộn, đạo diễn giơ cái loa to liền bắt đầu gọi rộn lên.

Giọng nói vừa to vừa nóng nảy.

Kiều Mạn Phàm đi tìm Kiều Ngữ Phù, lôi kéo một nhân viên công tác hỏi phòng hóa trang của Ngữ Phù.

Nhân viên công tác nhìn thấy Kiều Mạn Phàm thì rất kinh ngạc, trong mắt loé lên ánh sáng hóng chuyện, giơ ngón tay chỉ hướng và rồi lặng lẽ đi theo phía sau Kiều Mạn Phàm và Kiều Mạc Khiêm.

Dáng vẻ muốn hóng hớt. Bây giờ, trong phòng hoá trang của Kiều Ngữ Phù có một người đặc biệt.

Đến khi họ gặp mặt có khi là cảnh tượng núi lửa phun trào ấy chứ.

Kiều Mạn Phàm tay không đến tìm Kiều Ngữ Phù. Dù sao bữa sáng đã có Kiều Mạc Khiêm dẫn theo, cô gõ cửa rồi mở cửa thì thấy Kiều Ngữ Phù và Hoắc Sâm.

Sáng sớm Hoắc Sâm đã đến thăm đoàn làm phim rồi?

Kiều Mạn Phàm bước vào phòng hóa trang, không khí cũng trở nên đông đặc lại. Hoắc Sâm nhìn thấy Kiều Mạn Phàm, trong mắt gã hiện lên vẻ chán ghét và nhìn đi chỗ khác.

Vừa thấy Hoắc Sâm, trái tim của Kiều Mạn Phàm đã không thể kìm chế mà hoảng hốt, thình thịch thình thịch, ngay cả tai cô cũng văng vẳng tiếng đập bồn chồn.

Sao lại thế này?

Chẳng lẽ đây là cảm giác nhồi máu cơ tim ư?

Chẳng lẽ là thân thể đã hình thành phản xạ có điều kiện với Hoắc Sâm, vừa nhìn thấy tên này là sẽ hoảng hốt.

Nhưng lúc trước cũng không hề bị như vậy mà?

Kiều Mạn Phàm vuốt ngực, cảm giác khó chịu khi ngực thắt lại. Mày đừng có đập nữa, còn đập nữa là bị chó dắt đi đấy.

Thời gian dài như vậy không gặp Hoắc Sâm, thế mà vẫn có cảm giác nhồi máu cơ tim.

Kiều Mạn Phàm chỉ có thể quy tội cho quán tính của cốt truyện. Cốt truyện còn cần bản thân cô trở thành công cụ tăng tiến tình yêu của nam nữ chính.

Hu hu hu, tôi chính là một công cụ hình người mà...

Kiều Mạn Phàm chịu đựng cảm giác nhồi máu cơ tim, sắc mặt của cô cũng trở nên hơi tái nhợt.

“Anh, sao anh cũng tới?” Kiều Ngữ Phù nhìn thấy Kiều Mạc Khiêm cũng vô cùng kinh ngạc, kiểu nhận được sự quan tâm mà có hơi lo sợ.

Kiều Mạc Khiêm ngoài làm việc chính là công tác, lúc này đột nhiên ghé thăm, thật đúng là khiến người khác không biết làm sao đấy.

Kiều Mạc Khiêm để bữa sáng xuống, “Đến xem em, đóng phim vất vả không?”

Kiều Ngữ Phù gật đầu, “Em vẫn ổn, không phải quá vất vả ạ.”

Hoắc Sâm nhìn về phía Kiều Mạn Phàm: "Cô tới làm gì, chắc cô không định gây phiền phức cho Ngữ Phù ở đây chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK