Dưới tình huống này, Kiều Mạn Phàm cảm thấy tình trạng của mình đã tốt hơn so với kịch bản lúc trước rất nhiều. Mặc dù Kiều Ngữ Phù đang tức giận nhưng vẫn sẵn sàng nghe cô nói chuyện, đây là một bước tiến lớn.
Kiều Mạn Phàm cảm thấy mình như hái được những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, cô nở nụ cười rạng rỡ. Kiều Ngữ Phù thấy thế lập tức tức giận: “Chị còn cười được? Cười cái rắm! Giờ chị nói hay không? Rốt cuộc chị nghĩ gì mà làm vậy?”
Kiều Mạn Phàm trải lòng mình ra nói với Kiều Ngữ Phù, bao gồm cả việc kiếm tiền và những gì cô đã tự thương lượng lúc đó.
Kiều Ngữ Phù không nói nên lời: “Vậy mà bọn họ cũng đồng ý?”
Lần thương lượng này lời cũng nhiều quá đi. Quả nhiên ai “hot” hơn thì sẽ có cả thế giới.
“Số tiền chị nhận được đúng là một trong những giá thù lao tốt nhất trong các gameshow, mười triệu tệ, cũng không có nhiều chương trình có thể trả đến mức ấy.” Nhưng số tiền này bao gồm rất nhiều thứ, trong đó có một phần là chi phí tổn thất về tinh thần, ê-kíp chương trình chắc cũng biết chính xác Kiều Mạn Phàm sẽ phải đối mặt với những điều gì.
Nhưng sau khi nhận được tiền, cho dù có dầu sôi lửa bỏng hay mười tám tầng địa ngục trước mặt thì ê-kíp chương trình vẫn sẽ đẩy bạn xuống không thương tiếc, không do dự một chút nào. Nói không chừng họ sẽ còn tức giận nếu như bạn chưa đủ thảm.
“Cho nên là, có người bỏ tiền ra mời chị thì tại sao chị lại không tham gia? Số tiền nhận được sẽ chia cho ba mẹ và chị. Chị biết em lo lắng điều gì. Em yên tâm, chị sẽ không để cho người khác làm tổn thương đến hai người.” Được mắng mỏ lũ ê-kíp chương trình đó thực sự khiến cô sảng khoái.
Kiều Ngữ Phù vẫn do dự: “Nhưng ba và mẹ…”
“Chuyện này thật ra cũng không có gì khó, miễn là nói rõ ngọn nguồn với ba mẹ là được.” Kiều Mạn Phàm nói.
“Chị chắc chắn chị muốn nói với ba mẹ sao?” Chị ý thức tự mình nói chuyện đó được không, lời đến miệng chị có thể nói ra sao?
Hai chị em Kiều trùm đầu che mặt đi đến nhà họ Tang, ba mẹ Tang thấy hai cô con gái của họ đến thì rất vui, hai người vội vàng rửa trái cây châm trà.
Kiều Ngữ Phù nói: “Ba mẹ, Mạn Phàm có chuyện muốn nói với ba mẹ.” Em thật muốn xem xem chị sẽ nói như thế nào.
Ba mẹ Tang nghi hoặc, cũng thấp thỏm lo lắng, cẩn thận hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Kiều Mạn Phàm lập tức nở nụ cười, khóe miệng dường như bị gì đó kéo lên, sau đó cười tươi lan ra toàn mặt, như thể đang đeo một chiếc mặt nạ cười, Kiều Ngữ Phù cũng phục cô luôn.
Kiều Mạn Phàm nói nhanh: “Có người mời gia đình ba người chúng ta đi du lịch á ba mẹ, còn trả tiền cho chúng ta nữa.”
“Người nào? Chắc người đó lừa mình đó con, vừa được đi du lịch lại vừa được tiền, chắc chắn là lừa bịp, Mạn Mạn, con không được tin, ngàn vạn lần cũng không được.” Chuyện tốt như vậy làm sao có thể xảy ra?
Tầng lớp hạ lưu có kinh nghiệm sống của tầng lớp hạ lưu, loại chuyện này vừa nghe xong đã cảm thấy không ổn.
Kiều Mạn Phàm nói: “Con là một ngôi sao lớn, ngoài con ra còn có một số diễn viên và ca sĩ khác nữa sẽ tham gia cùng ba mẹ của họ. Sẽ có ê-kíp chương trình quay hình trong lúc chúng ta đi du lịch.”
“Thôi thôi, vậy là phải lên ti vi rồi.” Ba Tang lập tức nhảy dựng lên, liên tục xua tay nói: “Ba không làm được đâu con.”
Ba Tang cũng biết mình gây trở ngại cho con gái, sẽ lương thiện cả đời, về già thực sự sẽ đi diễn.
Kiều Mạn Phàm duỗi ra bảy ngón tay: “Ba, bảy triệu tệ (~25 tỷ VNĐ).”
Ba Tang sợ hãi nhảy dựng lên, mẹ Tang cũng thót tim, hai mắt bà tròn xoe nhìn, run run nói: “Bao, bao nhiêu?”
“Ba ơi, làm xong vụ này là con với em sẽ có của hồi môn rồi.” Bảy triệu tệ lận đó, có gì không tốt sao? Tiền nhiều không thơm sao?
Kiều Ngữ Phù suýt chút nữa bật cười, ‘làm xong vụ này’ là gì trời, nghe thật giống giang hồ xã hội đen. Với lại chị ấy đang tốt khoe xấu che, nãy giờ chỉ nói những mặt lợi, hay là chị ấy không dám nói mấy chuyện xấu có thể sẽ xảy ra nhỉ?
Trong lòng của cô gái nhỏ hiện lên thật nhiều suy nghĩ.