Tự bôi đen bản thân cũng là một lựa chọn.
À, cô chính là Kim Liên. Dù sao danh tiếng của bản thân cũng đã nát tươm rồi, có thêm một cái Kim Liên cũng như muối bỏ biển thôi.
Hiện giờ, Kiều Mạn Phàm đã ở trạng thái rận có nhiều không sợ ngứa, nợ cũng nhiều chẳng sợ gì nữa.
Phó đạo diễn Lý nghe được cô nói lời từ chối thì cũng không thấy bất ngờ, từ chối mới là bình thường.
Ngày trước khi còn đang quay chương trình, Kiều Mạn Phàm đã không ưa tổ sản xuất, có lẽ do họ đã biểu hiện thái độ nhắm vào cô ta quá rõ ràng.
Nhưng nếu nói là tổ sản xuất làm sai thì cũng không đúng, vì họ đã tiêu tiền và đầu tư vào Kiều Mạn Phàm thì cũng cần phải có báo đáp.
Việc mời Kiều Mạn Phàm đến đã làm chương trình bừng cháy, nhưng ngọn lửa không chính đáng này cũng nhanh chóng bị dập tắt.
Phó đạo diễn Lý che lại phần thu âm của điện thoại và nói với đạo diễn: "Cô ta không đồng ý."
Mọi người trong tổ sản xuất thở phào một hơi, không đến là tốt, là tốt, cần gì phải múa một đường kiếm đi nghiêng chứ.
Đạo diễn lập tức đón lấy điện thoại trong tay phó đạo diễn: "Để tôi nói chuyện với cô ta."
Ông ta cười tủm tỉm và nói với Kiều Mạn Phàm bằng giọng nhẹ nhàng từ tốn: "Tiểu Kiều à, cháu có muốn tham gia chương trình không?"
Mạn Phàm đưa điện thoại ra xa khỏi tai của mình một chút, lộ ra vẻ mặt không thể lý giải được, ông bác này nói giọng nghe rợn người quá.
Đạo diễn cũng đã hơn bốn mươi tuổi, gọi Kiều Mạn Phàm là Tiểu Kiều cũng chấp nhận được nhưng về việc này, cô vẫn phải từ chối.
"Không đi, không đi, dù thế nào tôi cũng không đi đâu."
Đạo diễn khẽ cắn môi: "Một nghìn vạn." (tương đương với 34 tỷ đồng).
Có người theo dõi thì có cơ hội thấy mặt trời. Đừng trông danh tiếng của Kiều Mạn Phàm bây giờ không được tốt, nếu ông ta mà nói với phía tài trợ rằng Kiều Mạn Phàm sẽ tham gia thì họ sẽ nhìn vào sức ảnh hưởng của cô ta để đầu tư.
Lại là một ngàn vạn cơ đấy, bên kia rốt cuộc là phải thèm khát cô như thế nào chứ. Cô chưa bao giờ biết rằng bản thân lại được chào đón như vậy, những người này cứ nhất quyết phải lôi kéo cô tham gia chương trình cho bằng được.
Mạn Phàm vẫn từ chối: "Không đi, dù có cho hai nghìn vạn tôi cũng không tham gia đâu."
Cô còn phải nấu cơm cho Tư Thừa Trạch với Vưu Bành Bành nữa. Nếu bản thân dứt áo ra đi, chắc chắn Tư Thừa Trạch sẽ nổi điên. Người ta đến hỗ trợ vì phần tình cảm quen biết, thế nhưng chủ trò lại chạy mất thì...
Kiều Mạn Phàm rất coi trọng bộ phim ấy nên không mong muốn gặp bất trắc nào trong lúc sản xuất.
Thêm nữa, chương trình kiểu kia thì tham gia một lần là được, tham gia lần hai thì chẳng còn thú vị nữa.
Có ai vui vẻ khi bị mắng chửi mỗi ngày chứ?
Đạo diễn lập tức nói: "Đừng từ chối vội thế, lần này không cần phải là bố mẹ ruột đâu, cháu có thể mời phu nhân Kiều đến tham gia cùng."
"Không là không." Bảo cô đưa mẹ Kiều đến cùng là chuyện càng không thể xảy ra, bà ấy còn đang bận rộn tìm con dâu và buồn rầu não nề vì thằng con già đầu của mình nên càng chẳng có tâm trạng đến tham gia chương trình.
Lúc này, Mạn Phàm cũng không thể chẳng biết điều mà mò đến trước mặt mẹ Kiều được.
Nét mặt của đạo diễn thoáng trở nên méo mó, ông ta túm lấy chỗ tóc lưa thưa dầu của mình: "Thế cháu muốn thế nào thì mới chịu tham gia chương trình?"
Giọng nói của đạo diễn nặng nề, trầm thấp như con thú bị vây nhốt: "Coi như bác xin cháu đấy."
Mạn Phàm nhíu nhíu mày, kiến nghị một cách thành khẩn: "Đạo diễn, ông không nên mời tôi. Ông biết rõ là đang sai mà còn cố đâm đầu đấy."
Đạo diễn tức giận rống lên: "Cô tưởng là tôi không muốn làm ăn đàng hoàng đấy à, nhưng bây giờ chương trình của tôi đã phế mất một nửa rồi, tôi mà không cố vớt thì nó sẽ tàn hẳn."
Mạn Phàm nghe đạo diễn nói với giọng đầy uất ức cùng nỗi căm phẫn thì bình tĩnh đáp: "Ông mời tôi thì nó sẽ hoàn toàn thành đồ bỏ đi."
Tuy rằng cô không công nhận lời nhận xét "thuốc diệt cỏ của ngành sản xuất" của Tư Thừa Trạch, nhưng giống như là chính cô đã phun chương trình này và phun luôn cả Hoắc Sâm.
Kiều Mạn Phàm cũng thấy ngờ vực, liệu có phải cô chính là sao chổi chuyển thế không?
Nếu không thì tại sao lại có sức công phá mãnh liệt như vậy, quả thật khiến cho người ta đau lòng.