Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, vậy mà Kiều Mạn Phàm nhìn Thiết Oa Tử tức giận chạy đi, trong lòng không có một chút áy náy hay bất an nào, ngược lại còn phách lối bắt đầu lấy đồ ăn vặt ra ăn.

Rôm rốp rôm rốp…

Mà mẹ của Thiết Oa Tử luôn ở trong phòng bên cạnh, đến giờ vẫn chưa đi ra, dường như bà ấy không hề quan tâm chuyện gì xảy ra với con trai mình.

Âm thanh lớn như vậy, Xuân Hoa không thể không nghe được, nhưng bà lại không hề ra ngoài dạy bảo con trai, cũng không biết bà ấy ở trong phòng làm cái gì mà mặc kệ không hỏi han đến.

Nếu như không thể tự mình làm gương cho con cái thì vẫn còn cái miệng mà, có thể nói một câu.

Cha Tang cảm thấy trong lòng mình như bị mèo cào, loại cảm giác này như lúc nhìn thấy một con chó ị trên ghế sofa mà chủ nhân của con chó ấy lại không quan tâm, mặc kệ để con chó ị, dù cái ghế sofa này không phải của mình nhưng vẫn cứ cảm thấy sốt ruột.

Về phần bữa tối, đương nhiên là các khách mời sẽ tự giải quyết. Kiều Mạn Phàm nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ nấu bữa tối rồi.

Kiều Mạn Phàm đeo khẩu trang, kính bảo hộ, mũ tắm, găng tay dùng một lần, nguyên một bộ giáp.

Trên đầu cha mẹ Tang hiện lên đầy dấu chấm hỏi: “Con định đi đâu vậy?”

Kiều Mạn Phàm: “Con đi nấu bữa tối.” Không có máy hút mùi, không có hệ thống thông gió, dưới tình hình này mà nấu ăn thì chắc chắc sẽ là khói lửa mù mịt, nhất định cô phải bảo vệ tốt từng tấc làn da lộ ra bên ngoài.

Không có gì là tự nhiên cả, cũng không ai sinh ra đã đẹp hơn người, phá thì dễ mà xây thì khó nên cô nhất định phải bảo vệ thật tốt bản thân.

Làm đẹp cũng tốn rất nhiều tiền đó có biết không hả?

Cô không thể vì kiếm một ít tiền mà cuối cùng lại thành phơi nắng thành cục than đen được, như vậy mới là thiệt thòi.

Cơ thể này trông rất đẹp, Kiều Mạn Phàm rất thích, khi tâm trạng không tốt có thể soi gương, nhìn mình xinh như hoa và nghĩ đến còn có một số tiền lớn chờ mình tiêu, tâm trạng sẽ tốt hơn rất nhiều.

Cha mẹ Tang: …

Thợ quay phim: …

Cái bộ dạng này của cô không giống đi nấu cơm mà như đi ăn cướp.

Kiều Mạn Phàm hỏi Xuân Hoa ở phía bên kia cánh cửa: “Chị hai, tối nay chúng ta ăn gì?”

Cũng không biết trốn trong nhà làm gì, ngại ngùng như vậy sao?

Xuân Hoa nói: “Mấy người cứ nhìn mà làm, trong bếp có cái gì thì mấy người nấu cái đó.”

Kiều Mạn Phàm: ???

Trong nhà có cái gì mà bà còn không biết sao?

Xem ra trông chờ Xuân Hoa giác ngộ mình là chủ nhân căn nhà là không được, bà ấy hoàn toàn mặc kệ mọi thứ.

Cô thật sự hoài nghi tổ sản xuất đã cố ý chọn ngôi nhà này, bà ấy vốn dĩ là một đại tiểu thư, không hề biết nấu cơm, biết cuộc sống là gì.

Hoặc cũng có thể bà ấy đã nghe ê-kíp chương trình dặn dò, không cần để ý đến bọn cô.

Mặc kệ là nhìn ở góc độ nào, thì đều là do bọn khốn ê-kíp chương trình muốn gây sự, cmn là chó chứ không phải người.

Kiều Mạn Phàm vào bếp, bếp ở nông thôn được tách riêng biệt ở một gian. Bên trong bếp có lò đất thường thấy ở nông thôn, trong đó có một ít rơm củi, nhưng tất cả đều là cỏ dại khô, loại cỏ dại này có thể tìm thấy dễ dàng ở ven đường.

Thậm chí một mảnh gỗ cũng không có, ôi những tháng ngày khốn khổ.

Kiều Mạn Phàm bắt đầu lục lọi trong tủ xem có gạo gì không, kết quả không thấy gạo mà chỉ thấy một gói mì sợi, gói mì nhỏ như vậy, chưa đủ mỗi người một miếng.

Cơ bản không thấy gạo hay bất cứ thứ gì khác.

Kiều Mạn Phàm quay đầu nhìn thợ quay phim: “Tôi nghi ngờ mấy người đang nhắm vào tôi. Mấy người lòng dạ độc ác, đồ ăn cũng không cho.”

Thợ quay phim trợn to hai mắt, cmn tôi khiêng máy quay cũng mệt mỏi gần chết, còn bị cô nói chúng tôi cố ý.

“Vốn dĩ đây là một gia đình nghèo khó, trong nhà không có lương thực là chuyện bình thường.” Thợ quay phim giải thích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK