Kiều Mạc Khiêm dừng một chút rồi hỏi: “Con gái tụi mày nghĩ cái gì trong đầu vậy, cả mày với Ngữ Phù?”
Kiều Mạn Phàm suýt chút lộ ra biểu cảm ông lão tàu điện ngầm*: “Miễn là điều con người muốn thì không khác nhau là mấy.”
* Biểu cảm ông lão tàu điện ngầm: một meme hay được cư dân mạng TQ sử dụng, thể hiện cảm xúc khó hiểu, bối rối, ghét bỏ,... (tương tự như biểu cảm “bé Sa cau mày”)
Kiều Mạc Khiêm: “Ví dụ?”
“Ví dụ như tiền?” Kiều Mạn Phàm cảm thấy Kiều Mạc Khiêm cũng là người chỉ nghĩ về tiền, bây giờ lại hỏi người khác nghĩ cái gì, kì cục quá nha.
Ý anh ấy là gì đây, anh luôn làm mình cảm thấy sởn tóc gáy.
“Bây giờ là vì mày biết không có kết quả với Hoắc gia, cho nên dứt khoát từ bỏ, thay vào đó lại là bám vào nhà họ Kiều?” Đây là thấy kế hoạch không có lời nên bỏ sao?
Kiều Mạn Phàm: ???
Con mẹ nó, anh nói trực tiếp như vậy thì tôi có thể nói gì?
Hay là anh muốn tôi nói, đúng vậy, tôi không thể trèo lên nhà họ Hoắc, nên bây giờ tôi đang trèo lên nhà họ Kiều?
“Anh nghĩ em vậy à?” Kiều Mạn Phàm hỏi lại.
“Thế thì cứ cho là như vậy đi?” Đúng thế, trong tim tôi chỉ có tiền.
Cô chỉ muốn cầm tiền, trở thành một người phụ nữ giàu có cô đơn, thất tình, buồn bã, chỉ biết đi khắp nơi du lịch ăn uống để giải tỏa nỗi buồn, sống một cuộc sống đơn giản và tẻ nhạt.
Kiều Mạc Khiêm nói: “Mày muốn bám nhà họ Kiều cũng không phải là vấn đề gì lớn, nhưng nếu mày bám nhà họ Kiều giống như cách mày bám nhà họ Hoắc thì anh không thể nào chấp nhận được.”
Kiều Mạc Khiêm nói xong thở dài một hơi, hơi mỏi mệt một chút, nói đạo lý một trăm lần, cũng không bằng bị hiện thực đánh cho tơi bời một lần.
Hy vọng sau lần ăn hành này nó có thể nhận ra được một chút đạo lý.
Kiều Mạn Phàm lập tức nhăn mặt thành bánh bao, hỏi: “Anh trai đang sợ em quấn lấy anh, giống như quấn lấy Hoắc Sâm á?? Em cũng không bị mù.”
Kiều Mạc Khiêm lập tức quát lớn: “Mày đang nói hươu nói vượn gì vậy, ý anh là, thủ đoạn mày dùng để trèo lên nhà họ Hoắc không chỉ rất ngu xuẩn, mà còn kéo cả nhà họ Hoắc xuống, hoàn toàn không coi thanh danh nhà họ Hoắc ra gì, nếu như mày dám làm điều đó một lần nữa, mày sẽ biết hậu quả.”
“Hiểu chưa hả? Bây giờ anh đây cũng không có kiên nhẫn nói nhiều với mày, cảnh cáo mày lần cuối đó.”
Kiều Mạn Phàm lập tức thở phào nhẹ nhõm, gì mà dọa người thế, cô thế mà đã xem Hoắc Sâm và anh trai là những người cần phải được kính trọng như nhau, là một ông chủ cần phải đối phó.
Ông chủ cố tình gây sự và quở trách, nhân viên quèn này phải làm, đương nhiên là nên làm để thể hiện lòng trung thành: “Em đã biết, anh yên tâm, nếu đã nhận đồ, em sẽ không để nhà họ Kiều phải chịu lỗ vốn, sẽ không gây phiền phức cho nhà họ Kiều.”
Chờ đến khi cô rời khỏi nhà họ Kiều, cuộc sống của một người phụ nữ giàu có cô đơn đang chờ đợi cô đó.
Đồ từ nhà họ Kiều cũng không phải một nhân viên quèn như cô có thể nghĩ tới, nhận được tiền là sẽ phải đáp ứng hết những gì bên A yêu cầu.
Cũng may yêu cầu của bên A vô cùng đơn giản, cô chỉ cần ăn uống, vui chơi giải trí trong nhà, ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn và không phải làm gì cả.
Kiều Mạn Phàm nở ra nụ cười quan tâm: “Anh trai, anh nhớ uống thêm nhiều nước nóng, nghỉ ngơi sớm một chút.” Cô muốn kết thúc chủ đề này.
Kiều Mạc Khiêm gật đầu: “Em cũng uống thêm nhiều nước nóng, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Hình ảnh anh em hài hòa tốt đến mức làm cho người ta rơi nước mắt, sau khi tỉnh dậy một lúc lâu cô vẫn còn rất xúc động.
Trong nhà hàng cao cấp...
Kiều Ngữ Phù và Hoắc Sâm ngồi đối diện nhau, dưới ánh đèn vàng mơ hồ, phủ lên trên người của hai người một lớp ấm áp cùng nhu tình.
Hoắc Sâm đặt miếng bít tết đã cắt của mình trước mặt Kiều Ngữ Phù, thuận tiện lấy phần bít tết kia của Kiều Ngữ Phù đến trước mặt mình.
Hai người im lặng ăn thức ăn, Hoắc Sâm nhìn cô gái đối diện, mở miệng hỏi: “Gần đây, công việc của em như thế nào, có bị người khác khi dễ không?”
Trong ngành giải trí này, người này giẫm lên người kia, trèo lên vai người khác, thậm chí có khả năng bị giẫm chết.
Hoắc Sâm có lòng muốn Kiều Ngữ Phù rút khỏi ngành giải trí, nhưng cũng biết cô sẽ không từ bỏ nên anh mới không nói, để tránh hai người xảy ra cãi vã.