Cũng may là bọn họ chỉ ngủ chung. Nhưng bọn họ thật sự chỉ đơn thuần là ngủ chung thôi hay còn muốn thảo luận làm chuyện khác người gì đấy thì ai mà biết được?
Kiều Thiệu Nguyên vừa nhìn thấy đám phụ nữ này thì không nhịn được bổ não.
Có cái gì mà không thể nói chứ?
Những quý phu nhân này đầu tiên là nể mặt mẹ Kiều, nghĩ nếu mấy món này không ngon thì cũng sẽ chào đón, nhưng sau đó ai cũng yên lặng ăn đồ ăn, vì hương vị thật sự rất ngon.
Đây đều là một số món ăn thường ngày, như đậu phụ Mapo (đậu hũ sốt cay Tứ Xuyên). Bọn họ đến khách sạn cũng sẽ không gọi những món này, thật sự đậu phụ không phải là một nguyên liệu nấu ăn đắt đỏ.
Nhưng món này tê cay thơm ngon, làm họ có thể ăn nhiều thêm hai bát cơm nữa.
Đêm hôm khoắt còn làm món siêu ngon như thịt hoa anh đào, chua ngọt ngon miệng, nhưng vấn đề ăn là sẽ mập mất, thế nhưng nó lại quá ngon!
Trong lòng những phu nhân này đấu tranh tư tưởng, nhìn thấy người bên cạnh cũng đang ăn thì vừa bắt đầu ăn vừa sợ mập.
Trong lúc ăn, họ vẫn không quên khen ngợi Kiều Mạn Phàm một phen. Mặc dù khen thì khen nhưng cũng không nhiệt tình giới thiệu đối tượng giống như Kiều Mạc Khiêm trước đó.
Dù sao bây giờ danh tiếng của Kiều Mạn Phàm đúng thật không hề tốt đẹp gì, đây không phải là kết thân, mà là kết thù.
Đối với chuyện giới thiệu đối tượng này, Kiều Mạn Phàm cảm thấy không liên quan gì đến mình. Tạm thời chưa nghĩ đến chuyện kết hôn, dù sao cô vẫn còn ở trên vách đá, chỉ cần hơi không chú ý là sẽ rơi xuống tan xương nát thịt.
Cô độc tịch mịch, chỉ có những con số lạnh như băng trong thẻ ngân hàng mới là sự trừng phạt và lời nguyền rủa dành cho một người phụ nữ độc ác như cô.
Kiều Mạn Phàm nghe những phu nhân này như tre già măng mọc giới thiệu đối tượng cho Kiều Mạc Khiêm, làm cô một bên ăn cơm, một bên tò mò không biết cô gái mà Kiều Mạc Khiêm muốn cưới sẽ như thế nào.
Loại đàn ông sắt thép không có gì thú vị, thẳng nam không hiểu lãng mạn là gì này có khiến con gái người ta tức đến phát khóc mất.
Mấy dì giới thiệu toàn là những tiểu thư đại gia, ai cũng có tiền, cần gì phải nhịn tên khốn như hắn ta chứ.
Xứng đáng làm một cẩu độc thân cả đời, chậc chậc!
Ăn no rồi, mẹ Kiều lại dẫn hội chị em ra ngoài tản bộ tiêu cơm, một đám người rầm rầm ra cửa, giống như bầy vịt ra khỏi tổ.
Kiều Mạc Khiêm nhẹ nhàng thở ra một hơn, hắn cảm thấy áp lực rất lớn, nói với Kiều Mạn Phàm: “Mày rảnh không? Rảnh thì làm cho anh một ly trà sữa.”
Kiều Mạn Phàm cảm thấy hắn đã sa đọa rồi, cần nhờ trà sữa để kéo dài tính mạng sao?
Kiều Mạn Phàm lắc đầu: “Em không rảnh. Anh à, trà sữa có hàm lượng đường rất cao, anh nên uống ít thôi.”
“Mày không rảnh? Mày làm cái gì mà không rảnh?” Kiều Mạc Khiêm hỏi.
Kiều Mạn Phàm mỉm cười: “Em phải làm sốt thịt bò, em muốn tham gia chương trình.”
Kiều Mạc Khiêm không hiểu lắm: “Tại sao muốn tham gia chương trình thì lại làm sốt thịt bò?”
Kiều Mạn Phàm: “Vì sốt thịt bò rất ngon nha.”
Kiều Mạc Khiêm cũng không miễn cưỡng một hai phải uống trà sữa trân châu, hắn đi vào thư phòng.
Kiều Mạn Phàm suy nghĩ một lát vẫn đi làm trà sữa, chỉ là một ly trà sữa thôi mà, cũng không phải vấn đề gì to tát.
Kiều Mạn Phàm mở cửa thư phòng, thấy Kiều Mạc Khiêm đang tháo thắt lưng.
Kiều Mạc Khiêm: …
Kiều Mạn Phàm: Emmm…
Ngồi trước máy tính tháo thắt lưng, cô luôn cảm giác mình đã gặp phải một cảnh tượng không thể miêu tả.
Kiều Mạc Khiêm nói rất bình tĩnh: “Ăn nhiều, nới lỏng thắt lưng.”
Kiều Mạn Phàm đặt ly trà sữa lên bàn, nói: “Tháo thắt lưng sau bữa ăn là bước đầu tiên để trở thành một người đàn ông trung niên béo ú. Anh à, anh mập rồi.”
Biểu cảm của Kiều Mạn Phàm hiển nhiên là đặc biệt tiếc hận, một lời khó nói hết.
Kiều Mạc Khiêm nói rõ: “Cút.”
Kiều Mạn Phàm nhún vai bước ra khỏi thư phòng.