Kiều Mạn Phàm nhìn thoáng qua giờ giấc, 10 giờ tối còn đang đóng phim, quá vất vả.
Kiều Mạn Phàm ngọt ngào nói: “Vậy em cố lên nha, nhất định phải chú ý sức khỏe.”
Kiều Ngữ Phù im lặng một giây, nói: "Chị có rảnh không, em định nhờ chị giúp một chút.”
“Có chứ, em muốn chị giúp cái gì?” Kiều Mạn Phàm hỏi.
Kiều Ngữ Phù: "Chẳng là bây giờ em đang đóng phim, mà cảnh nữ chính nấu ăn thì cần phải có tay thế*. Cũng có đầu bếp, nhưng đều là đầu bếp nam thôi, khung xương của nam và nữ liếc mắt một cái là có thể phát hiện ra được."
* Chắc hẳn mọi người không còn xa lạ gì với diễn viên đóng thế, trong giới điện ảnh Trung ngày nay, các diễn viên trẻ vì sợ vất vả nên đã tìm diễn viên đóng thế cho những cảnh họ không muốn diễn: "võ thế", "văn thế", "ngựa thế", "lõa thế", "mông thế", "eo thế", "xương đòn thế"… đến ăn cơm cũng thế.
“Cho nên, em định nhờ chị hỗ trợ.”
"Được, đương nhiên là có thể, ngày mai chị sẽ đến.” Kiều Mạn Phàm giống một kẻ chân chó, vồn vã chạy tới hỗ trợ.
Kiều Ngữ Phù tạm dừng một chút: “Cảm ơn.”
Kiều Mạn Phàm: “Cảm ơn cái gì, giữa chúng ta còn cần nói mấy lời ấy à.”
Kiều Ngữ Phù chính là người đầu tư một trăm vạn nha, làm tay thế dễ như trở bàn tay, chuyện này quá đơn giản.
Hai người hàn huyên một hồi thì cúp, Mạn Phàm cài đặt đồng hồ báo thức và bắt đầu ngủ.
Vào 5 giờ sáng ngày hôm, Kiều Mạn Phàm bắt đầu bận rộn. Từ giờ trở đi, cô phải chuẩn bị ba bữa một ngày cho mấy ông lớn trong đoàn làm phim.
Đầu bếp ở nhà đều không dậy sớm bằng Kiều Mạn Phàm. Khi nhìn thấy cô đang bận rộn trong bếp, trong lòng họ chỉ có một câu, bắt đầu rồi, lại bắt đầu rồi.
Họ đã quen với việc Kiều Mạn Phàm hở ra lại chạy tới phòng bếp chiếm đoạt công việc của họ.
Cô cho hết đồ ăn được nấu nướng xong xuôi vào hộp giữ nhiệt. Ngoài một số món canh, còn có các món khác ăn kèm với cơm để trong hộp bento, vừa đẹp vừa ăn ngon.
Mạn Phàm ăn tạm chút gì đó liền chuẩn bị đưa cơm, bây giờ cô không chỉ là một đầu bếp mà còn là một kẻ giao cơm hộp.
“Mạn Mạn, mới sáng sớm con đã định đi đâu vậy, mang theo nhiều đồ như vậy đi đâu thế?” Bà Kiều thấy Kiều Mạn Phàm không vào bàn ăn cơm, không nhịn được hỏi.
“Con đi đưa cơm cho người ta, họ còn đang chờ ăn ấy ạ.” Kiều Mạn Phàm nói.
"Mày đi đâu, anh đưa mày đi.” Kiều Mạc Khiêm lau miệng và đứng lên nói.
Kiều Mạn Phàm kinh ngạc nhìn Kiều Mạc Khiêm, ông anh nói cái gì thế?
Bà Kiều lập tức nói: “Hôm nay con phải đi xem mắt, sao vẫn còn mặc loại quần áo này? Chẳng phải đêm qua mẹ đã chọn quần áo cho con rồi sao?”
“Con đưa nó đi một chuyến, tiện đường đi xem mắt luôn.” Kiều Mạc Khiêm nói. Sau đó không cho Kiều Mạn Phàm thời gian phản ứng, anh ta cầm lấy hộp thức ăn to trong tay cô và đi đằng trước Kiều Mạn Phàm.
Kiều Mạn Phàm: ???
Chắc chắn là Kiều Mạc Khiêm muốn gây chuyện với cô, bởi vì đêm qua cô đã cáo trạng, chắc hẳn anh ta đã bị mẹ Kiều dạy dỗ một phen, nên bây giờ muốn tìm đầu sỏ gây tội.
Kiều Mạn Phàm vội vàng đuổi theo Kiều Mạc Khiêm nói: “Anh ơi, em tự đi là được rồi, không cần anh đưa đâu.”
Tuy rằng cô đã để siêu xe ở lại chỗ đoàn làm phim làm đạo cụ ở đó. Không có cách nào, đoàn làm phim nghèo không mua nổi siêu xe để cho diễn viên sử dụng.
Dù có thuê siêu xe thì một ngày cũng tốn không ít tiền mà!
Nên đã có có sẵn thì cần phải tận dụng thôi.
Kiều Mạc Khiêm xách hộp đồ ăn trong tay, “Rất nặng, mang cho ai?”
“Mang cho đoàn phim và Ngữ Phù ạ.” Kiều Mạn Phàm nói.
Kiều Mạc Khiêm để hộp đồ ăn vào trong cốp xe, sau đó vào xe. Anh ta vẫn thấy Kiều Mạn Phàm đứng bất động: "Ngơ ra làm gì, lên xe đê.”
Nội tâm của Mạn Phàm điên cuồng chối bỏ, không, không, em không muốn lên xe, có khả năng vào trong xe sẽ biến thành hiện trường vụ án đầu tiên.
Kiều Mạn Phàm khom lưng hỏi Kiều Mạc Khiêm: “Anh à, anh sẽ giết em ư?”
Kiều Mạc Khiêm không thể hiểu được: “Vì sao tao lại muốn giết mày?”
Kiều Mạn Phàm thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại hỏi: "Vậy anh à, anh sẽ đánh em ư?”