Kiều Mạn Phàm thấy Kiều Mạc Khiêm nhíu mày với vẻ quái gở. Gần đây không rõ ông anh trai hờ này có mắc phải bệnh gì không mà ngày nào cũng nói chuyện như thể ăn phải “cớt” thế chứ.
Trước mặt vợ chưa cưới mà ông anh cứ hứ hừ cái gì thế hả?
Ông anh thực sự quá lạc hậu rồi đó, người như thế sao có thể lấy vợ được chứ!
Trước khi Chu Lan Hân rời đi, Kiều Mạn Phàm tặng cô ấy khá nhiều đồ ăn. Tuy hiện tại Kiều Mạn Phàm đang giảm béo, nhưng cô không hề thấy ngượng ngùng khi vỗ béo người khác đâu. Sau này mọi người cùng nhau giảm béo, cùng vỗ tay động viên lẫn nhau thì chẳng phải quá mỹ mãn hay sao.
Bà Chu nhìn thấy cảnh hai cô gái ở chung cũng hòa thuận, yêu quý lẫn nhau, nên khi lên xe thì bảo với Chu Lan Hân: “Con làm thế là đúng đấy. Dẫu danh tiếng của Kiều Mạn Phàm không được hay ho lắm nhưng con chơi với con bé cũng chẳng có gì đáng ngại cả. Cho dù con bé có thế nào đi chăng nữa cũng là người nhà họ Kiều.”
Mặc dù tất cả mọi người đều biết Kiều Mạn Phàm không phải con gái ruột của bà Kiều, nhưng bây giờ cô vẫn đang ở nhà họ Kiều cũng đã cho thấy ý nghĩ của nhà họ.
Ngay cả đối với người thường xuyên gây sự như vậy, họ vẫn có thể khoan dung tha thứ thì nhà họ Kiều cũng coi như là một gia đình hiền lành.
Nếu là gia đình khác thì đã đuổi Kiều Mạn Phàm ra khỏi nhà từ lâu rồi. Tuy rằng làm vậy mới là lựa chọn chính xác, nhưng cũng khiến người khác cảm thấy không có tình người và có hơi lạnh lùng.
Mọi người vẫn sẽ thích những người hiền lành hơn.
Bọn họ đối xử với Kiều Mạn Phàm như thế thì chắc hẳn sẽ đối xử tốt với con gái mình.
Chu Lan Hân không dám gật bừa khi dán cái mác “hiền lành” lên người nhà họ Kiều, ngay cả Kiều Mạc Khiêm cũng chẳng phải người lành tính gì cho cam.
Người có thể làm lãnh đạo chưa bao giờ là kẻ yếu mềm không có nguyên tắc, cầm binh không thể nhân từ, kiếm tiền chẳng thể nhân ái.
Bà Chu lại nói về chuyện kết hôn của con mình, “Ý của nhà họ Kiều là cứ đính hôn trước đã, nếu muốn kết hôn luôn cũng được. Họ để chúng ta tự sắp xếp lựa chọn, có thành ý lắm.”
Ông Chu thì không cảm tính như bà Chu, “Chúng ta không chỉ qua chơi mà còn tặng nhiều đồ tốt như vậy, nếu không tử tế với chúng ta mới là có vấn đề đấy.”
Bà Chu: “Cậu Kiều Mạc Khiêm này cũng được đấy chứ."
Ông Chu không đánh giá bất kỳ câu nào về tính cách của Kiều Mạc Khiêm, chỉ bảo: “Đừng sốt ruột, càng nôn nóng càng dễ va vấp đấy. Phẩm tính của cậu ta thế nào còn cần phải theo dõi thêm đã.”
Ông Chu không hy vọng con gái yêu của mình rơi vào tay kẻ lòng lang dạ sói khiến cho nửa đời sau của con gái phải sống trong khổ sở.
Chu Lan Hân đắn đo rồi lại cân nhắc, bối rối một lúc lâu, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Cha mẹ, con sẽ không kết hôn với Kiều Mạc Khiêm đâu.”
Bà Chu hốt hoảng: “Sao thế, có phải cậu ta có thói quen xấu gì hay là lăng nhăng với ai bên ngoài không, hay là mắc bệnh tật gì?”
Dưới cách nói chuyện của bà Chu, Kiều Mạc Khiêm tự nhiên biến thành một người có rất nhiều tật xấu thì con gái mình mới không muốn lấy.
Ông Chu thì bĩnh tĩnh hơn, ông cau mày hỏi: “Cha mẹ hai bên gặp nhau rồi bây giờ con mới nói, rốt cuộc là nguyên nhân do đâu?”
Chu Lan Hân liếc mắt nhìn tài xế đang lái xe, “Về nhà con sẽ nói sau, bàn luận chuyện này trên xe con thấy không ổn lắm.”
Chu Lan Hân suy nghĩ một chút, cảm thấy về nhà nói cũng chưa chắc ổn thỏa, và nói với tài xế: “Đi bệnh viện đi.”
Hai ông bà Chu cũng ngạc nhiên: “Vì sao lại đi bệnh viện?”
Bà Chu túm lấy tay con gái, “Con nói cho cha mẹ biết có phải con mắc bệnh gì không?”
“Không phải, sức khỏe của con rất tốt, con mới đi kiểm tra gần đây thôi.”
Bà Chu không tin lắm, “Vậy vì sao phải đi bệnh viện?” Ngay sau đó, dường như bà nghĩ ra điều gì và nhìn về phía bụng của Chu Lan Hân, “Chẳng lẽ con, chẳng lẽ…”
“Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu thế, không phải như mẹ nghĩ đâu.” Sao có thể là mang thai chứ.
Bà Chu thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.”