Mặc dù Kiều Mạn Phàm không phải là con gái ruột của nhà họ Kiều, nhưng cô lại có quan hệ sâu sắc với Kiều gia, nhìn bên ngoài cũng là một mỹ nhân giàu có trắng trẻo. Chỉ những điều đó thôi, cô cũng đã vượt qua rất nhiều người.
So với những người bình thường thì tốt hơn rất nhiều. Ông vô cùng hoài nghi đối tượng mà bà chị già này nhắm tới chính là đứa con gái ruột của ông.
Cha Tang lặng lẽ ngăn trước mặt con gái, nói với mẹ Kỳ: “Chị à, khuê nữ nhà ta cũng được nuông chiều từ bé, chưa từng đốn củi bao giờ, ai bốc thăm được nhiệm vụ gì thì làm cái đấy đi.”
Vành mắt Kỳ Thụy Gia hơi đỏ. Kiều Mạn Phàm cảm thấy tức giận, nhưng hắn có thể nói cái gì? Hắn có thể nổi giận với mẹ hắn sao? Đương nhiên không thể.
Mẹ Kỳ làm vậy cũng là muốn tốt cho Kỳ Thụy Gia.
Nhưng trên đời này, muốn tốt cho người khác nhưng chưa chắc điều đó sẽ thật sự tốt cho họ.
Xuất phát điểm thì tốt, nhưng kết quả lại không nhất định sẽ tốt. Có lẽ trong lòng Kỳ Thụy Gia cũng rất khổ sở.
Kỳ Thụy Gia lôi kéo mẹ hắn đi. Mẹ Kỳ còn muốn nói gì đó nhưng cánh tay lại bị con trai nắm chặt rất đau. Nhìn thấy con trai ẩn nhẫn, hai mắt đỏ bừng, trong lòng mẹ Kỳ run lên, không dám nói thêm gì nữa.
Cha Tang nói với Kiều Mạn Phàm: “Con gái phải chú ý an toàn khi ra ngoài.”
Kiều Mạn Phàm ‘dạ’ một tiếng, nói với Thiết Oa Tử vẫn còn mê mang không hiểu chuyện gì đang đứng ở bên cạnh: “Trong thôn, nhà nào có xe máy? Nếu không có xe máy thì xe điện cũng được.”
Thiết Oa Tử nói ngay: “Em biết, trong nhà đội trưởng có xe điện.”
Trong thôn chỉ có một chiếc xe điện do chính quyền cấp, để đội trưởng có thể đi họp trên thị trấn.
“Đưa chị đến đó.” Kiều Mạn Phàm nói với Thiết Oa Tử. Cha Tang hỏi lại: “Chúng ta không đi làm nhiệm vụ sao?”
“Chờ xíu làm sau, cha mẹ đừng làm, nghe con.” Kiều Mạn Phàm nói xong, lập tức đến nhà đội trưởng mượn xe điện.
Thợ quay phim đi theo phía sau Kiều Mạn Phàm: “Cô không làm nhiệm vụ đi đốn củi, tìm đội trưởng làm gì?”
“Cô muốn đi đâu?” Thợ quay phim nghĩ đến xe điện, lập tức rõ ràng Kiều Mạn Phàm đang muốn bỏ chạy.
“Cô đã tham gia chương trình này rồi, chạy trốn cũng vô dụng. Cô không thể quay về được đâu.” Thợ quay phim nói thẳng tình cảnh bây giờ cho Kiều Mạn Phàm. Ngoại trừ ngoan ngoãn phối hợp để hoàn thành chương trình, làm những điều tiêu cực khác sẽ chỉ lãng phí càng nhiều thời gian.
Đại tiểu thư muốn chạy trốn cũng rất bình thường. Thật ra thì biểu hiện của Kiều Mạn Phàm đã vượt qua dự liệu của tổ sản xuất. Bọn họ cứ tưởng cô sẽ phát cuồng, đòi quay trở về.
Chạy trốn một cách bình tĩnh như vậy cũng thật đáng kinh ngạc.
Đội trưởng đau lòng cho Kiều Mạn Phàm mượn chiếc xe điện nhỏ. Cô vỗ vỗ yên sau, nói với thợ quay phim: “Lên đi, tôi đi xe anh chạy theo không kịp đâu.”
Thợ quay phim: ???
Thợ quay phim hoang mang ngồi ở ghế sau, xe thấp xuống hẳn, bánh xe xẹp lép. Đội trưởng càng nhìn càng xót xa, thương cho đại bảo bối của mình.
Kiều Mạn Phàm cưỡi xe điện đi về phía cổng thôn, hướng đến thị trấn. Về việc tại sao cô có thể tìm được đường đến thị trấn, thì cmn chỉ có một con đường để đi, làm sao cô có thể không tìm được chứ?
Kiều Mạn Phàm đeo khẩu trang và kính râm, trong khi thợ quay phim phải ăn một miệng đất vàng, bụi đất tung bay khiến camera cũng bám đầy bụi.
Rốt cuộc Kiều Mạn Phàm muốn làm gì? Vứt cha mẹ ở đây, một mình chạy trốn, đồ vật cũng không mang theo?
Không đúng, thợ quay phim lập tức phản ứng lại. Đi thị trấn làm gì? Đây là cô muốn đi mua sắm.
Thợ quay phim vội vàng nói: “Cô không thể mua đồ, chỉ có làm xong nhiệm vụ mới có thể ăn trưa.”
Hắn há miệng, ăn đầy bụi đất, hạt cát trong miệng vang lên những tiếng cót két.