Lý Tiên Nhi tự lập mục tiêu cho chính mình, cần phải diễn giải thật kỹ lưỡng, càng phải nhập tâm vào vai nhân vật. Nghe nói, kịch bản là do chính đạo diễn tự mình viết, như vậy đạo diễn sẽ càng hiểu biết về nhân vật, cô phải hỏi đạo diễn nhiều hơn.
Địa điểm quay phim là một biệt thự có diện tích rộng lớn, có sân vườn có bể bơi, có sân vận động, được trang hoàng vô cùng xa hoa. Đây là nơi những người trẻ tuổi sẽ đóng phim.
Mà ngôi nhà này chính là của thần vương. Những người sinh sống ở chỗ này có thuộc hạ của thần vương, cũng có ma, và còn cả nữ chính.
Ở dưới một mái nhà, các loại mâu thuẫn sẽ bùng nổ, hài hước, buồn khổ, và những tình cảm được sinh ra đều ở chỗ này.
Dưới mái hiên của biệt thự này, có rất nhiều thứ đang thay đổi, có cái tốt, cũng có cái xấu.
Về phần biệt thự này, vẫn là do Tư Thừa Trạch tìm người để thuê, dùng mặt mũi của chính cậu ta.
Tư Thừa Trạch châm thuốc, mệt mỏi mà nói: “Rốt cuộc em đang làm cái gì thế?”
Quần áo với xe dùng của bản thân, bây giờ còn phải hỗ trợ tìm chỗ ở.
Tư Thừa Trạch nhìn Kiều Mạn Phàm: “Định mệnh.”
Kiều Mạn Phàm: “Không sao cả? Thực ra không sao đâu. Tiếp theo, cậu chỉ cần chuyên tâm đóng phim là được. Kịch bản trông cậy vào cậu với Vưu Bành Bành, còn có nữ chính Lý Tiên Nhi nữa. Các cậu cũng phải giao lưu với nhau đấy.”
Tư Thừa Trạch: …
“Chị nói xem, dù gì chị cũng là con gái nhà giàu có, sao lại cứ cắt cái này giảm cái kia như vậy. Chẳng lẽ không thể vung tay đầu tư nhiều hơn chút nữa được sao?” Tư Thừa Trạch không khỏi buông câu than thở.
Mạn Phàm trợn mắt nhìn cậu ta: “Tình hình của tôi cậu cũng đâu phải là không biết chứ. Tôi cũng chẳng phải là con gái ruột của nhà họ Kiều, có chút tiền cũng không nhiều lắm, lấy đâu ra mà hoang phí.”
Tư Thừa Trạch bỗng không còn lời nào để nói, ngay cả bản thân chị ấy cũng đã nói như vậy, ngược lại lại khiến cho người khác không nói nên lời.
Tư Thừa Trạch lộ ra một nụ cười giả dối, “Sáng ngày mai chị nhớ phải mang cơm đến đây nhá. Tốt nhất là sớm một chút, em luôn ăn bữa sáng rất sớm.”
Kiều Mạn Phàm gật đầu, “Đương nhiên, cái này tôi sẽ nhớ rõ.”
Kiều Mạn Phàm trở về nhà sau một ngày bận rộn. Cô mỏi mệt đi vào trong nhà đã nhìn thấy đôi vợ chồng nhà họ Kiều âu yếm. Chiếc TV chiếm nửa cái tường kia cũng chẳng gây ảnh hưởng gì đối với hai người họ.
Làm sao lại bắt đầu, xem chương trình chỉ là một cái cớ, là hai người này thích âu yếm lẫn nhau.
Hiện tại, Mạn Phàm đặc biệt hy vọng chương trình này kết thúc sớm một chút, mỗi ngày đều hứng chịu bạo kích. Thôi, mấy người vui lòng là được, những người khác không quan trọng.
Bà Kiều nhìn thấy Mạn Phàm, vẫn gọi cô lại theo thường lệ, “Mạn Mạn lại đây, con lại đây nhìn xem đôi mẹ con này này.”
Kiều Mạn Phàm bước đến và ngồi trên một cái sô pha khác. Cô cũng không chen chúc với hai người họ.
Bà Kiều nhìn màn hình và nói Mạn Phàm: “Đôi mẹ con này có chuyện. Mẹ cậu ta nhìn con chẳng khác gì đang nhìn con dâu, trông kiểu gì cũng không vừa mắt.”
“Tuy rằng cậu con trai nhìn không tệ, nhưng người mẹ thì không được. Con không có dính líu gì với cậu ta chứ?” Bà Kiều hỏi.
Mạn Phàm ngạc nhiên nhìn vào màn hình. Chương trình đã chiếu cả đoạn xung đột giữa cô và mẹ của Kỳ Thụy Gia nhưng màn ảnh là cũng không hề cắt lược chút nào.
Cái sự âm dương quái khí giữa cả hai đều được chiếu lên đầy đủ.
Kiều Mạn Phàm vội vàng phủ nhận, “Con không hề có chút dính líu gì với Kỳ Thụy Gia cả. Ngay cả trò chuyện cũng chẳng được hai câu, thế mà bà ta lại coi con là con dâu?”
“Thế thì con dâu tương lai của bà ấy sẽ rất xui xẻo.” Mỗi ngày đều sẽ bị người ta giảng dạy, con gái phải như thế nào thế nào, không thì sẽ chẳng ai thích blah blah.
Đây là sự hủy hoại về tinh thần, cô gái phải gả cho Kỳ Thụy Gia cũng thật là đáng thương.
Nói có khi, Kỳ Thụy Gia cũng sẽ không nói giúp vợ mình. Mẹ thì chỉ có một, mà vợ lại có thể có vô số.
Kỳ Thụy Gia đưa mẹ cậu ta tham gia chương trình này tuyệt đối là một sự sai lầm, một sự sai lầm khá lớn.