Hai thau thịt lớn đã được ăn sạch sẽ. Trên mặt mọi người, ai cũng lộ vẻ thỏa mãn, trong miệng còn vương mùi thịt.
Có lẽ sau này họ sẽ còn ăn rất nhiều cao lương mỹ vị khác, nhưng bây giờ, tại thời khắc này, nồi thịt nướng này đối với bọn họ là ngon nhất.
Không biết khi nào mới có thể được ăn thịt nướng lại, tham gia chương trình gì mà cực khổ quá.
Nhưng càng khổ hơn là ê-kíp chương trình, nhìn các khách mời ăn uống say sưa, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn, miệng trào nước mắt.
Đạo diễn lập tức tịch thu những thứ còn sót lại, Kiều Mạn Phàm phản đối, nhưng phản kháng vô hiệu.
Nhìn có vẻ giống như đạo diễn đang trút giận trong lòng, có lẽ vì Kiều Mạn Phàm đã không gọi ông ấy cùng ăn. Aidza, nhìn người khác ăn là chuyện bất mãn như thế nào?
“Nếu ai cũng giống như cô không chịu làm nhiệm vụ thì chương trình này còn quay kiểu gì? Khán giả muốn xem cô mấy cậu đổ mồ hôi, đổ mồ hôi vì lao động vất vả.”
“Chứ không phải khiến người khác thèm chảy nước miếng. Chúng tôi dốc hết sức quay chương trình, không giống như cô không làm mà có ăn.”
Kiều Mạn Phàm: “Tôi không phải không làm mà có ăn, tôi đi chợ mua đồ, còn tự mình nướng thịt, mệt chết đấy biết không? Nếu đây là không làm thì yêu cầu của mấy người cũng quá cao rồi.”
Đạo diễn: “Mặc kệ, nhất định phải làm nhiệm vụ.”
Đúng là cố tình gây sự mà, Kiều Mạn Phàm quay đầu lại nói với mấy khách mời khác: “Ai rửa chén thì rửa chén, ai rửa nồi thì rửa nồi.”
Dù sao cô cũng không thể để cha mẹ Tang làm việc, hai người đến đây để đi du lịch mà.
Cô đã bỏ tiền mua đồ, những người còn lại cũng không thể không làm gì được.
Tư Thừa Trạch nói: “Để tôi rửa chén.” Những chén bát này rất nhiều dầu mỡ, Tư Thừa Trạch đã lựa chọn nhiệm vụ nặng nhất.
Kiều Mạn Phàm gật đầu, Kỳ Thụy Gia chuẩn bị rửa nồi, những người còn lại dọn tro, quét sân.
Mẹ của Kỳ Thụy Gia nhìn thấy Kiều Mạn Phàm ngồi uống sữa chua lợi khuẩn, nhàn nhã bắt béo hai chân trong sân, không nhịn được nói: “Con gái phải chịu khó một chút mới có người yêu.”
Kiều Mạn Phàm khẽ lườm bà: “Thịt con nướng, đồ con mua, cô nói con chịu khó mới có người yêu, vậy lúc nãy cô ăn cái gì?”
Nhiều người tham gia chương trình như vậy, lại thích đến trước mặt cô tìm cảm giác ưu việt? Cha mẹ Tang còn không nói thì liên quan gì đến người ngoài như bà chứ?
Rất có cảm giác cậy già mà lên mặt. Có lẽ do cô là tiểu bối, lại còn là con gái nên thích tới chạy tới dạy bảo chăng?
Tại sao mẹ của Kỳ Thụy Gia không dám tìm mẹ của Vưu Bành Bành nói này nói nọ? Bởi vì mẹ của Vưu Bành Bành có bãn lĩnh.
Kiều Mạn Phàm: ???
Trông cô có vẻ dễ bị bắt nạt lắm sao?
Kiều Mạn Phàm uống một hơi cạn sạch: “Con cần phải có người thích không? Người khác thích con hay không thì liên quan gì đến con chứ?”
Con cũng không cần cô phải thích con.
Kiều Mạn Phàm nhìn chằm chằm mẹ của Kỳ Thụy Gia, mẹ Kỳ bị Kiều Mạn Phàm nhìn đến mức cả người không thoải mái, không nhịn được nói: “Con gái này, cô nói con nghe, phụ nữ mạnh mẽ như vậy sẽ không ai yêu thích. Cô cũng là vì muốn tốt cho con.”
“Con với cô có quan hệ gì? Con cần cô lo cho con sao? Cha mẹ con cũng không nói một câu thì khi nào đến phiên người ngoài như cô nói này nói nọ?” Kiều Mạn Phàm cảm giác bà cô này muốn ra oai với cô.
Bà vô thức muốn tăng địa vị của bản thân, nhưng ở đây, hình như không có người nào là bà có thể chọc nổi, mà cha mẹ Tang nhìn qua có vẻ là người bình thường, hẳn con gái của họ cũng là người bình thường.
Có lẽ mẹ của Kỳ Thụy Gia cũng biết con trai mình thật sự ưu tú, kiếm được rất nhiều tiền, cảm giác ưu việt trên người bà vô thức thể hiện trước mặt Kiều Mạn Phàm.
Đặc biệt là trước những cô gái trẻ tuổi.