Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong khi Kiều Mạn Phàm và Tư Thừa Trạch đấu võ mồm, Vưu Bành Bành không hề tham gia chiến đấu mà bắt đầu ăn cơm sáng.

Lúc Tư Thừa Trạch phát hiện ra việc tranh cãi với Kiều Mạn Phàm chẳng có ý nghĩa gì, còn cơm sáng thì sắp bị một mình Vưu Bành Bành ăn hết, cậu ta mới an phận thủ thường ngồi ăn.

“Vị này là?” Tư Thừa Trạch liếc thấy Chu Lan Hân thì hỏi Kiều Mạn Phàm.

Cô đáp: “Đây là chị gái nhỏ của nhà họ Chu, mới về nước chưa được bao lâu.”

“À, nhà họ Chu.” Tư Thừa Trạch không quan tâm.

Kiều Mạn Phàm hỏi cậu ta: “Cái chuyện của 'Nhà Có Bảo Bối’ là có người đứng sau à?”

Tình hình hiện tại của tổ sản xuất hơi tí đã thành cái nông nỗi như "chuột chạy qua đường, mọi người hô đánh", quả thật là có phần quỷ dị.

Giống như đằng sau chuyện cô biến thành "chuột" trên các phương tiện truyền thông cũng có rất nhiều người đang đắc chí vậy.

Tư Thừa Trạch không thèm để ý mà đáp lời: “Có lẽ là có người đứng phía sau điều khiển. Nhưng dù sao thì chuyện tổ sản xuất bị xui xẻo, em cũng rất ưng cái bụng."

Kiều Mạn Phàm nhìn cậu ta, “Không phải cậu làm?”

“Chị dựa vào cái gì mà nghi ngờ em? Em mà là cái loại người ỷ vào gia thế muốn làm gì thì làm, hay sao? Có vài thứ mà dùng quá nhiều sẽ thiệt hại nhiều đấy.” Tư Thừa Trạch lườm cô một cái, làm như thế chẳng khác nào lên nòng pháo để đi bắn muỗi, đúng là chuyện hoàn toàn không cần thiết và lãng phí.

“Tại sao em lại cảm thấy đó là tập đoàn Đông Phương nhở.”

Kiều Mạn Phàm bác bỏ ngay lập tức: “Không thể nào!”

Nhà họ Kiều sẽ chẳng đời nào khơi mào cuộc chiến chỉ vì một đứa con gái nuôi. Đặc biệt là Kiều Mạc Khiêm, hắn là một cái máy lạnh lùng, vô tình, chỉ biết kiếm tiền. Nếu bảo hắn đi rải tiền lì xì như Hoắc Sâm thì quả là chuyện khó có khả năng thực hiện.

Đến bây giờ, một trăm vạn cũng còn chẳng chuyển cho, tiền hóa đơn cũng chưa thèm trả.

Chưa nói đến, chuyện của tổ sản xuất kia còn dính đến cả công văn gửi xuống, phần trung gian còn cần có quan hệ mới giải quyết được.

Kiều Mạn Phàm và Tư Thừa Trạch đồng thời nhìn liếc lẫn nhau một cái, hai người trăm miệng một lời, nói: “Có khi lại là Đại Lang đấy.”

Sau đó, cậu trai Thừa Trạch cười đầy thỏa thích, cười đến run rẩy cả người.

Về phần Mạn Phàm thì buồn cười không nổi, Hoắc Sâm bây giờ đang điên tiết vì cái danh Đại Lang, chỉ cần dùng mắt thường cũng có thể thấy được cô sắp xui xẻo.

Tư Thừa Trạch xoa xoa mấy giọt nước mắt bị cười ra của mình: “Thế nhưng em thấy, vẫn là bởi vì sức chiến đấu của chị quá mạnh mẽ và tạo thành ảnh hưởng xấu mới là nguyên nhân lớn nhất.”

“Chị thật đúng là thuốc diệt cỏ của ngành sản xuất mà, hễ đi đến đâu là nơi ấy không còn một ngọn cỏ.”

Kiều Mạn Phàm lập tức phản bác: “Nói bậy, chị đây còn lâu mới là thuốc diệt cỏ của ngành sản xuất nhá! Cái chương trình này cũng chẳng phải có mỗi một mình tôi tham gia. Mấy người các cậu cũng tham gia, mấy cậu cũng là thuốc diệt cỏ.”

Khi tuyết đã lở thì chẳng có bông tuyết nào là vô tội cả.

Tư Thừa Trạch: “Nhưng có bà chị tham gia, chương trình đã bị yêu cầu phải cải chính, mà bọn em đây thì chưa từng có tiền lệ như vậy.”

Kiều Mạn Phàm cũng phải nghi ngờ về việc, liệu chăng trên người cô đã mang theo một buff hủy diệt nào đó?

Đi đến đâu, hủy diệt đến đó?

Không, không có, không phải thuốc diệt cỏ! Cái chương trình ‘Nhà Có Bảo Bối’ này gặp phải cải chính là bởi họ chẳng có giới hạn gì, vì mục đích thu hút sự chú ý mà đề tài gì cũng vơ hết.

Đấy là lên mặt giảng dạy cho các chương trình giải trí khác, rằng chỉ cần chú trọng sự quan tâm chú ý, chỉ cần chăm chăm vào mánh lới và tin nóng. Sau đó, tất cả mọi người học theo thì liệu rằng bầu không khí của giới giải trí có còn dễ thở nữa không?

Cứ có người đến tham gia chương trình, tổ sản xuất lại phải phanh phui sinh hoạt cá nhân của khách mời bằng mọi cách.

Hiện giờ, việc chương trình ấy bị nhận lệnh cải chính chính là để giết gà dọa khỉ.

Cho nên, dù có liên quan đến cô thì cũng không nhiều lắm, quan trọng nhất vẫn là người sáng tác của gameshow đó đã đi lên con đường bất chính.

Chú ý tới Chu Lan Hân đứng ở một bên rất xấu hổ, Kiều Mạn Phàm mở TV lên và cùng cô nàng ngồi trên sô pha xem TV.

Chu Lan Hân nhỏ giọng hỏi: “Em và cậu ta đang ở bên nhau hả?”

Kiều Mạn Phàm lắc đầu, “Không phải, chỉ là bạn bè thôi. Tôi mời cậu ta đến đóng phim ấy, nhưng mà được nhiều tiện ích lắm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK