Người đàn ông bị đánh mạnh, nhíu mày, trên gương mặt anh tuấn hiện lên một tia đau đớn, nhưng vẫn không tỉnh lại.
Thấy mọi người hoang mang nhìn mình, Kiều Mạn Phàm giải thích: “Thật ra, thật ra chúng tôi không làm gì hết, chỉ là cùng nằm trên một cái giường thôi.”
Đám người: Cô nghĩ chắc chúng tôi tin?
Kiều Mạn Phàm: “Mọi người nhìn xem, tôi đánh mạnh như vậy, anh ta cũng không tỉnh lại, vẫn ngủ như chết thế kia thì có thể làm cái gì chứ, chúng tôi không làm gì hết thật mà.”
Cho dù muốn làm gì thật, cũng không thể làm được đâu.
Kiều Mạn Phàm ‘oa’ một tiếng, giả vờ khóc lóc: “Tôi nhất định là bị ma xui quỷ khiến, tôi cũng không biết tại sao mình làm như vậy, nhưng chúng tôi thật sự cái gì cũng không hề làm.”
Nhìn anh ta ngủ say như chết, Kiều Mạn Phàm lấy kinh nghiệm mười năm đọc tiểu thuyết của mình ra cam đoan, chắc chắn là anh ta đã bị bỏ thuốc.
Cô cũng không biết là thuốc gì, nếu là dược tính quá mạnh, cũng không thể ngu ngốc nhận làm hung thủ.
“Tôi chỉ bỏ thuốc anh ta, thật, tôi thề.”
Nhưng bây giờ cô còn lựa chọn khác sao, chỉ có thể thừa nhận, nhiều người như vậy chặn ở nơi này, muốn chạy cũng chạy không thoát.
Vì sao chỉ bắt gian thôi mà cũng có nhiều người tới như vậy, đây không phải là bị người ta tính kế thì là gì.
Tôi khổ quá mà, tôi là ai, tôi đang ở đâu?
Chắc là bởi vì lời nói của Kiều Mạn Phàm thành khẩn kết hợp với khuôn mặt chân thành, cô thành công làm sắc mặt của mẹ Kiều tốt hơn nhiều, nhưng bà vẫn hoài nghi hỏi: “Thật sao?”
Kiều Mạn Phàm điên cuồng gật đầu: “Thật, thật.”
Cô một bên nói chuyện, một bên đánh ngực người đàn ông bên cạnh bịch bịch, cuối cùng hắn bị đánh tới tỉnh lại
Kiều Mạn Phàm: …
Anh làm tôi bất tỉnh, ai cho phép anh tỉnh lại!!
Nhiều người như vậy, bây giờ lại thêm một người cần phải đối phó, đau đầu quá đi mất!
Lúc người đàn ông mở mắt, khuôn mặt hắn vốn đã diễm lệ đến không thể nhìn gần lại càng thêm rạng rỡ, ánh mắt thâm thúy mê người, giờ phút này lộ ra vẻ lười nhác mơ màng và lưu luyến, càng thêm dụ hoặc.
Hắn ‘a’ một tiếng, xoa huyệt thái dương, nhìn đám người vây quanh giường, mở miệng, giọng đầy lười biếng, “Mọi người ở đây làm gì?”
Hiển nhiên, anh ta cũng là một người không hiểu rõ tình hình như thế nào.
Hắn quét mắt một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Kiều Mạn Phàm, nhìn thấy cô, hắn lập tức nhíu mày, thể hiện sự chán ghét cùng bài xích nồng đậm.
Đặc biệt là khi phát hiện cô còn ngồi bên cạnh mình, cùng trên một cái giường, sắc mặt nhanh chóng đen lại: “Cút xuống ngay.”
“Được thôi.” Kiều Mạn Phàm vô cùng thức thời cút xuống giường, đôi chân trắng như tuyết đạp ở trên thảm, cực kì thoải mái.
Tấm thảm này khẳng định không rẻ, không đúng, bây giờ không phải là thời điểm xoắn xuýt chuyện tấm thảm.
Hoắc Sâm lạnh mặt: “Ai có thể nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh Hoắc, chính anh cũng không biết chuyện gì sao?” Có người cười hì hì, trêu chọc hắn.
Thấy sắc mặt Hoắc Sâm càng ngày càng khó coi, đám người cũng không dám chọc vào râu hùm của hắn, nhanh chóng có người đứng ra giải thích mọi chuyện.
Kiều Mạn Phàm đứng một bên cũng lắng tai nghe, dù sao cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ là càng nghe thì sắc mặt Kiều Mạn Phàm càng khó coi, cuối cùng tái mét không còn chút máu.
Cô không phải là không biết có tiểu thuyết xuyên không, nhưng không nghĩ tới bản thân cũng xuyên không rồi, hơn nữa còn là xuyên vào một cuốn tiểu thuyết.
Xuyên thì xuyên, thế nhưng cô lại xuyên vào một nhân vật nữ phụ độc ác, như vậy thì cũng thôi đi, người này còn toàn làm những việc điên rồ, luôn chống đối mọi người, là kẻ thù của cả thế giới.
Bây giờ, khoảng cách người nữ phụ độc ác này đi nhận cơm hộp còn chưa tới hai trang giấy.
Nói chung, người nữ phụ cùng họ cùng tên với cô này chính là người trời sinh độc ác, lại hay ghen tị, yêu thích hư vinh phù phiếm, không bao giờ muốn người khác được sống tốt.