Người nếm thử món ăn?
Mấy người quá đáng thật đấy. Làm người nếm thử món ăn thì sao lại đến nói chuyện với người đang phải làm khảo hạch như tôi hả?
Mấy người không cho đi cửa sau thì cũng đừng tìm người ta nói chuyện chứ, nói không đến nơi đến chốn lại làm mích lòng nhau thêm.
Nhìn thấy vẻ mặt gã tóc đỏ chẳng có ý tốt đẹp gì thì Kiều Mạn Phàm mới hỏi:
“Mấy anh có định dùng việc công báo thù tư không đấy?”
Tóc đỏ lập tức đáp: “Tôi là loại người đó sao, tôi là loại người nhìn không vừa mắt ai thì sẽ ngáng chân để người ta ngã dập mặt à?”
Kiều Mạn Phàm gật đầu: “Trông giống lắm.”
Có vẻ anh hiểu biết bản thân thật đấy.
Quyền An chỉ đành hòa giải: “Được rồi, được rồi. Tôi là Quyền An.”
“Ồ, anh chính là Quyền An mà ông lão kia nói đó à.” Phó hội trưởng đấy, “Anh tìm tôi có chuyện gì không?”
“Không có chuyện gì cả, chỉ là có chút tò mò về cô thôi. Mỗi ngày thầy tôi đều gọi điện thoại đến dặn tôi chăm sóc cô.” Quyền An bảo.
Tóc đỏ cau mày: “Có vẻ thầy của ông già nên hoa mắt rồi, tìm một người thế này đến đây làm gì?”
Kiều Mạn Phàm cũng tò mò, với tính cách như vậy của Phó Xán mà còn sống được đến bây giờ, không bị người ta đánh chết hả?
Gã vừa mở miệng là có thể đắc tội người khác, loại kỹ năng này cũng độc nhất vô nhị đấy.
Kiều Mạn Phàm hỏi: “Anh sẽ ghim tôi à? Nếu tính ghim thì tôi đi đây, tôi cũng không nhất định phải tham gia khảo hạch.”
Cô ôm suy nghĩ muốn đến đây để giao lưu học tập, nhưng với tình hình này thì thôi, rời đi thôi.
Gần đây cô còn bận chuyện kiện tụng mà.
Phó Xán: “Vậy cô đi đi.”
Quyền An lập tức quát lớn: “Phó Xán, đừng nói linh tinh.”
Sau đó, anh ta quay đầu sang nói với Kiều Mạn Phàm: “Hiệp hội của chúng tôi luôn công bằng, sẽ đối xử công chính với mỗi đầu bếp đến đây để khảo hạch.”
“Mục đích của chúng tôi là tụ hội giao lưu trao đổi chứ không phải chèn ép vũ nhục người khác.”
Loại tài năng như nấu nướng cũng không hẳn là trời sinh đã có, người ta cũng phải cần cẩn thận mãi giũa, tìm hiểu kỹ càng mới chuyên sâu được.
Hiện tại không tốt không có nghĩa sau này không tốt, hiệp hội không bao giờ cười nhạo bất kỳ đầu bếp nào.
Ngoại trừ Phó Xán bốc đồng luôn phun ra lời nói độc địa khiến người khác hận muốn lấy giẻ chặn miệng cậu lại.
Kiều Mạn Phàm ờ một tiếng, “Vậy tôi cũng an tâm rồi, tôi còn lo là chưa khảo hạch thì đã bị người ta loại mất tiêu.”
“Dạng như cô tôi cảm thấy không cần khảo hạch đâu.” Phó Xán bảo.
Kiều Mạn Phàm nhìn thấy đầu tóc đỏ của cậu, tò mò hỏi han: “Vì sao anh lại muốn nhuộm tóc thành màu đỏ thế, vì sao không nhuộm nó thành màu xanh lá ý?”
Phó Xán: “Cô có ý gì hả, ý của cô là tôi bị cắm sừng hả. Ngay cả bạn gái tôi còn chưa có, không xanh nổi đâu, ông đây biết cô có ý gì đấy.”
Quyền An kéo Phó Xán đi. Phó Xán có thầy hướng dẫn rất giỏi, lão Lưu là đầu bếp chính trong yến tiệc quốc gia. Cho dù tên tóc đỏ này có nói chuyện khó nghe, xúc phạm người khác, những người này cũng nể mặt mũi của lão Lưu nên không xung đột với gã.
Tự bản thân Phó Xán cũng có khả năng và tương lai. Đối mặt với người xấu tính nhưng có thiên phú thực lực, tất cả mọi người đều sẽ nhẫn nại hơn bình thường. Đó là sự nhẫn nại đối với một thiên tài.
Tất nhiên, có những người xuất sắc có tính cách bình thường, là con cưng của trời, cuộc sống xuôi gió xuôi nước, tùy tâm tùy ý.
Nhưng khổ sao Phó Xán lại độc mồm độc miệng, vừa mở lời thì phun ra nọc độc cỡ rắn hổ mang chúa luôn.
Sớm hay muộn Phó Xán cũng bị hủy bởi cái miệng ấy thôi. Quyền An nhìn thoáng qua những hải sản mà Kiều Mạn Phàm lựa chọn. Bây giờ, anh ta thực sự hi vọng người này có thể vào hiệp hội, kiềm chế tên đầu đỏ này lại một chút.
Phó Xán thấy thằng bạn mình quay đầu nhìn Kiều Mạn Phàm thì cười nhạo: “Đừng nói là ông thích cô ta nhé. Tôi nói cho ông biết, cô gái này xấu xa và hiểm độc hơn những gì ông nghĩ nhiều đấy.”
"Ông lại biết gì nữa hả?” Quyền An nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Phó Xán, hơi ngứa tay.