Kỳ Thụy Gia cũng không biết rốt cuộc mẹ cậu nổi lên tâm tư này từ khi nào?
Chẳng lẽ bà biết được Kiều Mạn Phàm là con gái nhà giàu?
Con người đều có lòng hư vinh và ham muốn sự mạnh mẽ, nhưng ai mà lại không thích tiền cơ chứ?
Kỳ Thụy Gia nói cho mẹ cậu tình huống của Kiều Mạn Phàm là muốn bà thu người lại một chút, không nên cảm thấy đối phương dễ bị bắt nạt. Nhưng cậu thật không ngờ lại dẫn đến hiệu quả như vậy?
Mẹ thật sự cho rằng đối phương có thể nhìn trúng cậu sao?
Trong lòng Kỳ Thụy Gia không khỏi thở dài, cạn lời với mẹ mình.
Từ nhỏ, Kỳ Thụy Gia đã lớn lên ở nông thôn, trong lòng dù ít dù nhiều cũng có một chút tự ti. Biểu hiện trực quan nhất của loại tự ti này là cậu không thích nổi bật.
Nhưng xét về mặt diễn xuất, Kỳ Thụy Gia rất có thiên phú, làm người kiên định, có thể bình tĩnh học kỹ năng diễn xuất. Ngược lại, loại tính cách này biến thành ưu điểm.
Đối với một đại tiểu thư như Kiều Mạn Phàm, Kỳ Thụy Gia không cảm thấy cô ấy phù hợp với mình.
Đừng nhìn bây giờ Kiều Mạn Phàm toàn là tiếng xấu, bị cư dân mạng mắng chửi là “con đĩ”, không biết xấu hổ trèo lên giường đàn ông.
Nhưng cũng phải xem người đàn ông bị trèo lên giường là ai, là Hoắc Sâm của Hoắc gia, hào môn có tiếng đó.
Đây chính là sự khác biệt. Chỉ người trong vòng mới có cơ hội trèo giường, đúng không?
Tỉ lệ người bình thường ra đường gặp phú nhị đại là bao nhiêu? Đây chính là vòng tròn.
Cư dân mạng cũng chỉ có thể mắng một tiếng, còn lại có thể làm gì được Kiều Mạn Phàm chứ? Hoàn toàn không làm gì được. Nói không chừng, trong lòng họ còn đang hâm mộ và ghen tị với Kiều Mạn Phàm í chứ.
“Mẹ, đừng nghĩ lung tung.” Kỳ Thụy Gia trực tiếp cắt đứt ý nghĩ của mẹ.
“Con ưu tú như vậy, còn nhìn xem, tính tình của cô ta không tốt chút nào.” Mẹ của Kỳ Thụy Gia cảm thấy con trai bà rất xuất sắc, hơn nữa còn đẹp trai.
Kỳ Thụy Gia hít sâu, trong lòng tự hỏi mẹ thật sự không thể suy nghĩ một chút được sao?
Tính cách của Kỳ Thụy Gia đã xác định cậu không thể tìm một người phụ nữ nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu. Cậu phải tìm một người phụ nữ yêu cậu, yếu đuối hơn cậu.
Nói trắng ra, Kỳ Thụy Gia rất thẳng nam, cho dù là bạn đời, cũng phải tìm người phục vụ cậu, có lợi cho cậu.
Vừa nhìn đã thấy Kiều Mạn Phàm không phải là loại phụ nữ như vậy. Cô có đủ tự tin để tùy thời có thể đạp cậu. Loại cảm giác không an toàn và không cách nào khống chế này, Kỳ Thụy Gia rất không thích.
“Mẹ đừng gây chuyện trước mặt Kiều Mạn Phàm. Nếu trong lòng cô ấy ghi hận thì chúng ta sẽ gặp rắc rối.” Kỳ Thụy Gia nói thẳng.
Mẹ của Kỳ Thụy Gia chỉ có thể thở dài: “Mẹ cũng không thích cô ta lắm.”
Kỳ Thụy Gia mang lương thực đến tìm Kiều Mạn Phàm, tỏ vẻ muốn hợp tác.
Kiều Mạn Phàm nhìn thoáng qua mẹ của Kỳ Thụy Gia, trực tiếp nói: “Hợp tác thì có thể, nhưng có một điều kiện tiên quyết là mấy người phải làm nhiệm vụ của tôi, còn tôi sẽ chuẩn bị một ngày ba nữa cho mấy người. Nếu anh đồng ý thì lập tức hợp tác, không đồng ý thì thôi.”
Mẹ của Kỳ Thụy Gia vô thức cau mày, nhìn Kiều Mạn Phàm với ánh mắt không đồng tình, lại hơi lên án, như thể cô đã làm chuyện gì đó đại nghịch bất đạo vậy.
Kiều Mạn Phàm: …
Điều này thật không bình thường. Bà đồng ý thì đồng ý, không đồng ý vậy thì dẹp đi, hở xíu lại nâng lên mức độ đạo đức là có ý gì?
“Tôi đồng ý.” Kỳ Thụy Gia vội vàng lên tiếng trước khi mẹ cậu mở miệng.
Kiều Mạn Phàm: “Còn một chuyện nữa, con hy vọng cô không khoa tay múa chân với con. Chúng ta không quen biết nhau nên tuyệt đối không cần tốt cho con. Nếu thật sự cô không thể kiểm soát tốt bản thân thì không cần hợp tác.”
Không nghe người khác lải nhải, cô vui vẻ hơn rất nhiều.
Kiều Mạn Phàm cũng không muốn lúc cô đang ăn cơm lại có người làm hỏng tâm trạng của cô.