Phó Xán ngắm nghía, đánh giá Kiều Mạn Phàm từ trên xuống dưới. Ánh mắt bắt bẻ, hừ, quá trắng, vừa nhìn đã thấy có bệnh. Quá gầy, vừa nhìn đã thấy chẳng đẻ được con cái.
Phó Xán hỏi: “Đây là bạn gái ông hả, mắt nhìn thật kém cỏi. Chậc..."
Quyền An quát lớn nói: “Nói hươu nói vượn gì đấy. Đây là đầu bếp đến khảo hạch đấy, ông cứ ngoắc mồm ra là chẳng nói gì tốt đẹp cả."
Vừa nghe thấy bảo là đầu bếp đến khảo hạch, biểu cảm của Phó Xán càng thêm khinh thường. Tay gầy chân gầy, có thể đảo muỗng không, có cắt được rau không, liệu có khiêng được cái nồi nặng không?
Kiều Mạn Phàm nhìn thấy Phó Xán, trong nháy mắt cô nghĩ đây là người trong giới giải trí. Trông rất lóa mắt, có cái tính độc lập, vẻ ngạo mạn khó ưa, nhìn qua đã biết chẳng phải một tên nhóc tốt.
Nhưng đàn ông không xấu phụ nữ không yêu mà, điệu bộ xấu xa như vậy mà đặt vào dưới giải trí thì cũng có thể khiến cho một nhóm các cô gái mê mẩn.
Chẳng qua cái ánh nhìn của người này dành cho người khác thật gây khó chịu, Mạn Phàm muốn móc mắt gã ra: "Nhìn cái gì, chưa thấy người đẹp bao giờ à?"
Phó Xán khinh bỉ một cách thẳng thừng: "Người đẹp à, ở chỗ này chỉ nhìn tài nấu nướng chứ không xem xấu đẹp đâu. Cô vẫn nên về nhà cho con bú đi. Cô có thể đến ăn cơm nhưng đây không phải chiến trường của cô.”
Kiều Mạn Phàm không có từ gì có thể miêu tả tâm trạng lúc này: “Đừng có bảo anh ghen ghét vẻ đẹp của tôi thấy tôi xinh đẹp nên cho rằng tài nấu nướng của tôi kém cỏi chứ? Sao anh lại có thể phiến diện như vậy, sao trong mắt anh chỉ có thể nhìn thấy mỗi vẻ đẹp của tôi như thế?"
Có lẽ Phó Xán chưa từng gặp qua ai không biết xấu hổ giống như Kiều Mạn Phàm.
Nếu là những cô gái khác, chắc chắn họ đã tức giận hoặc cho một cái bạt tai, hay che mặt dậm chân khóc bù lu bù loa chạy mất.
Nhưng cô gái này lại thắng luôn một nước cờ.
Vẻ đẹp, gã chỉ chú ý đến vẻ đẹp của cô?
Phó Xán lập tức phục hồi lại tinh thần, cười khinh khỉnh: “Cô mà đẹp á? Xấu như vậy mà cũng dám ra ngoài! Chẳng lẽ ngày thường cô không soi gương? Cô đúng là không biết mình đã khiến cho bao nhiêu người ghê sợ."
Kiều Mạn Phàm: …
Anh có thể khinh thường nhân cách của tôi, nhưng không thể coi thường tài nấu nướng của tôi. Anh có thể khinh thường tài nấu nướng của tôi, nhưng anh không thể khinh thường vẻ đẹp của tôi.
Kiều Mạn Phàm dùng ánh mắt đồng tình nhìn gã đầy vẻ thương hại: “Anh thật đáng thương, trẻ như vậy mà đã mù, xấu đẹp cũng chẳng thể phân biệt được.”
Khoé miệng của Quyền An cong lên. Có rất ít người có thể chống lại được sự công kích của Phó Xán. Tên này chính là trùm của hiệp hội, quỷ gặp quỷ sầu, hiếm hoi mới có người đối phó được gã.
“Cô nói cái gì? Ai mù? Cô lặp lại lần nữa xem, có tin tôi đấm cho cô một trận không?” Phó Xán vén tay áo lên, trông có vẻ như muốn ra tay thật.
Kiều Mạn Phàm ngẩng đầu lên, chống nạnh: "Đến đi! Anh đánh tôi đi, anh thử đánh tôi một lần xem nào! Anh mà làm tổn hại đến nhan sắc tuyệt trần này của tôi ấy hả, tôi sẽ ăn vạ hiệp hội này, không đi đấy."
Cô lại sợ gã sao, nực cười!
Ló mặt đã móc xỉa thân thể của bà đây.
Ở đâu cũng có mấy kẻ kỳ lạ, hơn nữa, trên người của Phó Xán còn mang theo một cảm giác ưu việt khó hiểu.
Tuy rằng không biết cảm giác về sự ưu việt này là gì, nhưng ngang như cua. Chắc biết bản thân đẹp trai nên mới ra oai như vậy.
Phó Xán siết nắm đấm, tay giơ lên, đậu má nó...
Quyền An bắt lấy cổ tay của Phó Xán: "Ông bớt bớt đi. Còn đang khảo hạch đấy, cái tính nết này của ông mà không chịu thay đổi, vẫn ấu trĩ như vậy thì những cuộc thi đấu sau này đừng có đi nữa!"
Phó Xán buông tay, nhưng vẫn xỉa xói: “Cô thì làm ra được món gì cơ chứ, hừ...”
Cô đã nhìn ra, đây là một tên quỷ ấu trĩ. Từ bỏ việc giao tiếp với gã, cô hỏi người đàn ông còn lại: "Hai người là người của hiệp hội à?"
Phó Xán cười đầy vẻ không có ý tốt: "Đúng rồi, chúng tôi là người của hiệp hội, cũng là người nếm thử món ăn lần này."