Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện này hoàn toàn là tai bay vạ gió. Lúc trước bị mắng thì cứ mắng, dù sao nguyên chủ cũng đã làm những chuyện đó thật. Nhưng hiện tại thì những chuyện này là họ nói không thành có, tất cả đều là họ tự biên tự diễn.

Hiện giờ, bọn cô đang là nắm đất sét trong tay tổ sản xuất, họ thích bóp nặn ra sao cũng được.

Cũng may, Mạn Phàm là loại người đặc biệt có khả năng tự động viên bản thân. Thế nào thì mình cũng được lợi cả, được xào CP với người đẹp trai như vậy mà.

Tại sao đám fans đó lại mắng cô? Họ làm thế bởi vì ghen - tị - hận.

Làm một cái gậy vui nhộn chọc bánh xe, cô sẽ khuấy động bánh xe cho mấy người xem.

Chỉ là tội nghiệp mấy fans đó. Họ chỉ có thể lui bước về sau để thấy thần tượng của mình, chỉ có thể nhìn thấy idol, oppa của bản thân trên màn hình dựa gần vào một người đáng ghét.

Cảm giác ấy đúng là ngọt đắng mặn chát đan xen. Mạn Phàm mới suy nghĩ một chút đã thấy rất thỏa mãn, mấy kẻ chửi rủa kia đều là bất lực nên tức tối thôi.

Đã cái nư ta lắm, ngay cả ngủ cô cũng có thể ngủ ngon hơn chút ít, hy vọng có thể mơ thấy cảnh mấy fans đáng thương đó kêu rên.

Sáng sớm hôm sau, Mạn Phàm bị đánh thức bởi cái bụng sông cuộn biển gầm. Cô vội vàng vọt ra sân sau để đi WC, luôn cảm thấy nước không sạch lắm nên ăn uống bị đau bụng.

Nước giếng ở nông thôn cũng chưa được khử trùng. Tuy hương vị của nước máy chẳng ra sao nhưng ít ra nó cũng đảm bảo vệ sinh.

Nước thải sinh hoạt bị đổ ra khắp nơi, họ đổ luôn ở ngoài sân trong khi giếng nước thì ở ngay bên cạnh.

Mạn Phàm sờ vào sọt đựng giấy, trong đó cũng không có giấy vệ sinh, cô chỉ sờ được một quyển vở dày cứng.

Kiều Mạn Phàm: …

Xong con bê, không có giấy?

Cô lấy quyển vở ra. Đó là một tập giấy thật dày được đóng đẹp lại thành một quyển vở. Tờ bìa đã bị xé mất... hóa ra là một quyển kịch bản?

Dù sao cũng không có gì đó để xem, Kiều Mạn Phàm vừa cầm vừa đọc. Vốn dĩ, cô muốn xem để giết thời gian nhưng càng xem thì càng mê, cái kịch bản này có chút thú vị đấy.

Nó là loại hình sitcom. Thể loại này đều giống nhau, chúng không cần dàn dựng hoành tráng, chỉ cần vài cảnh tượng thay đổi qua lại. Chúng không có sự hỗ trợ của các bối cảnh lớn mà dựa vào các nhân vật đóng tự biểu diễn.

Mạn Phàm đã ngồi xổm tê rần cả chân, nhớ tới mình không có giấy nên chỉ có thể xé một trang vừa xem và cau mày mà lau. Cmn… giấy này cứng thật.

Khó chịu!

Mạn Phàm đã cất quyển kịch bản đi vì cô chưa xem xong và vẫn muốn xem diễn biến mà câu chuyện phát triển sau đó.

Vì sao một quyển kịch bản lại lưu lạc thành giấy vệ sinh nhỉ?

Hơn nữa lại còn là cái thứ ở chỗ này?

Chắc là đồ của ai đó trong tổ sản xuất rồi.

Trong một căn phòng cho thuê đơn sơ mà nhỏ hẹp, một người thanh niên đang gọi điện thoại với đầu tóc rối bù và râu ria xồm xoàm. Tuy còn trẻ nhưng anh chàng lại khiến người khác cảm thấy rất luộm thuộm và xuống sắc.

Lúc gọi điện thoại, anh ta trông có vẻ rất khẩn trương, lưng hơi gù, cổ rướn về phía trước, trông cả người có vẻ vừa nôn nóng vừa hồi hộp.

Điện thoại được kết nối, anh hỏi ngay: "Sư huynh, anh xem kịch bản thấy thế nào?"

Đạo diễn Lý, cũng là phó đạo diễn của tổ sản xuất. Gã bị đánh thức bởi tiếng chuông nên rất khó chịu, sắc mặt cũng bực bội, nhưng giọng điệu vẫn khá bình thường: "Tiểu Trình à, tôi xem kịch bản rồi, không được hay lắm."

Cả người của Trình Hữu như quả bóng xịt hơi, cả người xẹp xuống, bối rối nói: "Có chỗ nào không ổn ạ? Em có thể sửa."

Phó đạo diễn Lý có hơi không kiên nhẫn nói: "Cái loại kịch bản này còn sửa thế nào nữa, chỗ nào cũng có vấn đề, nói sửa thì thà viết lại quyển khác còn hơn."

"Tiểu Trình à, cậu là đạo diễn, viết kịch bản không phải là sở trường của cậu. Cái thứ cậu viết ra thật chẳng thể nào xem nổi, lỗi chính tả cũng đầy rẫy." Phó đạo diễn Lý tuy là phó đạo diễn, ở trên vẫn còn một đạo diễn nữa chèn ép, nhưng sự khác biệt giữa hai người là rất lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK