Kiều Mạn Phàm nhìn Kiều Mạc Khiêm, cẩn thận dò hỏi: "Anh, em không được nấu cơm à?"
Kiều Mạc Khiêm nhíu mày: “Đây là chuyện nấu cơm hả?”
Kiều Mạn Phàm hết chỗ nói trong một giây, “Không phải chúng ta đang nói về chuyện nấu cơm sao, nguyên liệu nấu ăn đều là do chính tay em mua, không dùng đến đồ trong nhà đâu.”
Kiều Mạc Khiêm: “Chuyện này cũng không phải có dùng nguyên liệu nấu ăn trong nhà hay không.”
Kiều Mạn Phàm cũng nóng nảy, “Thế là chuyện gì?” Sao việc giao lưu với Kiều Mạc Khiêm lại khó khăn như vậy chứ?
Giọng nói của Kiều Mạc Khiêm cũng tăng lên mấy độ, “Là chuyện về Hoắc Sâm, Hoắc Sâm!!!”
Kiều Mạn Phàm: "Em biết rồi. Anh bảo làm cái gì em làm cái nấy nhá, bất kể là đi xin lỗi hay ra nước ngoài cũng được hết á." Thế thì nó liên quan quái gì đến chuyện nấu cơm cơ chứ?
Kiều Mạn Phàm sắp xếp toàn bộ đồ ăn sáng nấu xong vào hộp giữ nhiệt.
Kiều Mạc Khiêm có thể xác định một chuyện. Đó là tư duy của Kiều Mạn Phàm thật sự khác hẳn với người thường. Nó quả thật chẳng giống người ta và trong hệ suy nghĩ có vật cản.
Hắn ta nói chuyện với cô có nói thế nào cũng không thông, dòng suy nghĩ của người còn lại sẽ luôn chú ý vào một chỗ nào đó chẳng ăn nhập với câu chuyện.
“Mày cần ưu tiên giải quyết sự việc của Hoắc Sâm, sau hẵng tiếp tục đi bắt lấy dạ dày và trái tim của tên đàn ông khác.” Mọi việc đều có cái nặng, cái nhẹ, cái nhanh, cái chậm, Kiều Mạc Khiêm nhọc lòng vô cùng.
Nói cho cùng thì làm việc vẫn là tốt nhất, ít nhất thì cấp dưới của hắn ta cũng có não bộ bình thường.
“Tư Thừa Trạch bọn họ còn đang chờ ăn đấy.” Kiều Mạn Phàm nói. Trái lại về sự việc của Hoắc Sâm, đó là vấn đề không thể giải quyết trong một chốc, một lát được. Bởi vì gã đó hiện tại đang lên cơn điên khùng thì làm gì còn nghe lọt tai bất kỳ cái gì nữa!
Kiều Mạc Khiêm hít thở không thông, quay đầu rời đi, cứ cố chấp nói chuyện với Kiều Mạn Phàm nói chuyện đúng là chuốc mệt vào thân.
Kiều Mạn Phàm hô lên với bóng lưng của ông anh trai: “Anh ơi, nhớ chuyển tiền nhá!”
Kiều Mạn Phàm bảo người tài xế gia đình đưa chính mình đi đoàn phim, đầu tiên là đi tới địa điểm đã hẹn trước với Chu Lan Hân.
Xe chạy đến nơi, Chu Lan Hân đã đợi sẵn. Cô nàng nhìn thấy Kiều Mạn Phàm, cười đáp một cái rồi mới nói: “Em đã đến rồi.” Sau đó nói với tài xế nhà mìn: “Chú đi về trước đi.”
Tài xế có chút do dự, “Tiểu thư, phu nhân bảo tôi đi theo cô.”
“Không sao đâu, tôi có bạn đi cùng rồi.” Chu Lan Hân nhìn tài xế, người kia không thể chống lại được ánh mắt của cô nên chỉ có thể nhận lệnh mà lái xe rời đi.
Chu Lan Hân quay đầu mỉm cười với Kiều Mạn Phàm rồi lên xe và ngồi ở bên cạnh cô.
Kiều Mạn Phàm lấy ra một hộp tiện lợi, “Chị ăn sáng đi, đây là do tôi làm, nếu chị chưa ăn thì có thể ăn thử xem.” Chị dâu tương lai đấy!
Nếu Chu Lan Hân thật sự kết hôn với Kiều Mạc Khiêm, tương lai cô gái này chính là phu nhân của nhà họ Kiều gia, nên việc tạo mối quan hệ tốt là điều cần thiết.
Thêm nữa, Chu Lan Hân đủ tôn trọng và ôn hòa khi đối xử với cô, người cho ta một trái mận, ta trả lại người một trái đào. (có qua có lại mới toại lòng nhau).
Có thể làm bạn bè đương nhiên là tốt nhất, có lẽ Chu Lan Hân là hướng về phía Kiều Mạc Khiêm, nhưng đối xử tốt với người khác cũng không gây xung đột gì.
Chu Lan Hân nhận lấy hộp tiện lợi và mở ra, vừa thấy bên trong đã lộ ra nét tươi cười, “Em còn biết nấu cơm nữa! Thật là lợi hại, em thật là giỏi quá!”
Kiều Mạn Phàm bị Chu Lan Hân khen như vậy, nụ cười trên mặt hoàn toàn không thể giấu được, nhưng ngoài miệng lại khiêm tố nói: “Cũng tạm, cũng tạm thôi. Nếu chị thích thì ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút.”
Phần cơm này vốn dĩ chính chuẩn bị cho Chu Lan Hân. Tiểu thư Chu ăn bữa sáng được bài trí đáng yêu, cô nàng nhai kỹ nuốt chậm, trông cử chỉ ưu nhã, ôn hòa. Khi Kiều Mạn Phàm nhìn qua, Chu Lan Hân sẽ cười một cái để lộ hàm răng trắng tinh, thẳng đều.
Mạn Phàm ôm ngực, chị gái nhỏ của nhà họ Chu thật sự quá tuyệt vời, có học thức tốt, có đôi mắt ôn hòa, trong trẻo, toát ra ánh sáng sáng ngời, tạo ra cho người ta cảm nhận tốt.
Kiều Mạc Khiêm thật sự rất may mắn, mẹ Kiều hẳn cũng đã tốn rất nhiều công sức để tìm đối tượng cho con trai.