Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó đạo diễn phụ trách về nhiều việc, tất cả đều là những việc lộn xộn, vặt vãnh, mà đạo diễn thì chỉ cần phụ trách chương trình là được.

Không phải phó đạo diễn Lý không có lý tưởng, ông cũng muốn quay phim điện ảnh, quay phim truyền hình của riêng mình, nhưng hiện thực thật tàn khốc.

Phó đạo diễn Lý cảm thấy Trình Hữu giống bản thân ông ngày trước, ngây thơ vô cùng. Ông không nghĩ hắn có thể thành công.

Về phần kịch bản, phó đạo diễn Lý cố gắng nhớ lại, hình như ông đã đặt nó trong nhà vệ sinh nào đó rồi quên mang đi. Nhưng đặt ở nhà vệ sinh nào, ông hoàn toàn không nhớ nổi.

“Xin lỗi, Tiểu Trình, chúng ta không thể nào hợp tác được.” Phó đạo diễn Lý từ chối lời mời của sư đệ. Ông không thể từ bỏ công việc ổn định để đi quay một thứ gì đó không chắc chắn.

Cái gì mà hợp tác quay phim? Trình Hữu không có nền tảng gì, tài chính cũng không có, tay không bắt sói, muốn quay thì quay được sao?

Nhiệt huyết và lý tưởng trong quá khứ của ông đã bị hiện thực mài mòn. Hơn nữa, đạo diễn Lý cũng chướng mắt Trình Hữu, một người ngày nào cũng mơ mộng hão huyền.

Trình Hữu vô cùng mất mát cúp điện thoại, trong lòng vừa mê mang vừa bất lực, không hiểu sao thực tế lại khó khăn đến như vậy.

Hắn lau mặt, xem kịch bản của bản thân. Hắn đã gửi những kịch bản này đến nhiều nơi, nhưng đều không có tin tức.

Hắn rơi vào tình trạng hoài nghi bản thân. Chẳng lẽ kịch bản của hắn thật sự kém như vậy sao?

Tại sao một tin tức cũng không có?

Trình Hữu rửa mặt bằng nước lạnh. Không phải Lý sư huynh nói có lỗi chính tả sao? Vì thế hắn bắt đầu kiểm tra lỗi chính tả, có thể vì lỗi chính tả mà người ta cảm thấy bản thân hắn không chuyên nghiệp.

Kiều Mạn Phàm đi khập khiễng, xem kịch bản đến mê mẩn. Sau khi ngồi xổm một lúc lâu, chân của cô đã bị tê cứng, mỗi một bước đều cảm thấy rất ngứa và đau.

Tư Thừa Trạch đang đợi Kiều Mạn Phàm, thấy cô như vậy không khỏi hỏi: “Chị sao vậy?”

Kiều Mạn Phàm: “Tôi bị tê chân, cậu tới đây sớm như vậy làm gì?”

Chương trình còn chưa bắt đầu quay.

Tư Thừa Trạch nói: “Nghĩ đến vì em… vì em mà chị bị mắng.”

Kiều Mạn Phàm liếc anh ta một cái: “Ít dát vàng lên mặt đi. Tôi bị mắng cũng không hoàn toàn vì cậu đâu.”

Tư Thừa Trạch: …

Anh ta thật sự không hiểu logic của cô gái này lắm.

Tư Thừa Trạch vui vẻ nói: “Nếu không phải lỗi của em, vậy chúng ta vẫn ăn cơm tập thể nhé.”

Nhưng Kiều Mạn Phàm vẫn nói: “Anh trai tôi mới gọi điện cho tôi, nói tôi không được đến gần cậu quá. Nếu không, lỡ tôi đắc tội với mẹ cậu thì sẽ không thể lăn lộn ngoài đời được nữa.”

Tư Thừa Trạch lập tức phản bác: “Chị nói bậy, mẹ em là người đáng sợ như vậy sao? Đây là vu khống. Chị cứ yên tâm, chuyện giữa chúng ta em sẽ giải thích rõ ràng.”

Kiều Mạn Phàm ồ một tiếng: “Vậy thì tốt rồi, chúng ta cứ tiếp tục như bình thường là được.”

Tư Thừa Trạch không nhịn được nói: “Mặc dù mẹ em là người nghiêm túc, nhưng không hề khủng bố như vậy, và cũng không phải là người không nói đạo lý. Mặc dù mẹ em rất chán ghét giới giải trí nhưng đó là do em nhất định muốn tham gia chương trình tuyển chọn cho nên mới khiến bà ấy tức giận.”

Kiều Mạn Phàm không khỏi hỏi: “Nhảy dù giống như tôi là được rồi, còn nhất định tham gia chương trình tuyển chọn làm gì?” Cậu trực tiếp nghiền ép, không biết đã để lại bao nhiêu bóng ma tâm lý cho người chơi khác rồi đấy.

“Em muốn đi từng bước một.” Tư Thừa Trạch nói.

Kiều Mạn Phàm: …

Cô thật sự tin cậu ta là quỷ, nhìn gương mặt này đã thấy không bình thường.

“Trên tay chị cầm gì vậy?” Tư Thừa Trạch hỏi, Kiều Man Phàm nói: “Sách nhặt ở nhà vệ sinh, là một kịch bản hài, nếu như được quay chắc chắc sẽ rất thú vị.”

Tư Thừa Trạch nghĩ đến thứ này được lấy ra từ nhà vệ sinh, cả người đều không khỏe. Nhà vệ sinh ở nông thôn bẩn như vậy, trên đó chắc chắn có giòi bò qua, nhất định.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK