Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố chịu, cố chịu, cố chịu một năm rưỡi.

Một phút nó cũng không muốn chịu đựng, không muốn kiên trì.

“Mẹ phiền quá, con biết rồi.” Giai Giai liên tục đẩy mẹ ra khỏi phòng.

Người nhà hoàn toàn không biết sự buồn bực và khó chịu trong lòng mình, mỗi ngày chỉ quan tâm đến điểm số, thúc giục mình học tập, sau đó thì toàn thành tích thành tích, quá đáng ghét.

Cuộc sống như vậy thật khiến người ta vừa áp lực vừa khó chịu.

Giai Giai khóa trái cửa, ngồi yên lặng một lúc. Trong lòng nó thật sự bất an, cũng không biết Kiều Mạn Phàm sẽ làm gì, tại sao lại có cảnh sát?

Giai Giai là một học sinh còn chưa bước vào xã hội, không có năng lực tư duy độc lập, rất dễ dàng bị người ta kích động. Hơn nữa, xuất phát từ tâm lý trốn tránh, cô gái đã truy cập loại diễn đàn này và trở thành một đám ô hợp.

Đám ô hợp là cái gì? Đó là cá nhân tự vứt bỏ tư duy, sự liêm sỉ và rất nhiều thứ của bản thân để phù hợp với nhóm và chỉ để hòa nhập vào đám đông này.

Tất cả các tính cách cá nhân sẽ bị lấn át bởi tính cách của đám đông và ngay lập tức tư tưởng của cá nhân sẽ bị tư tưởng của đám đông thay thế.

Những người trong các nhóm đó thường dễ xúc động, chỉ số thông minh thấp, bốc đồng và cuồng tín một cách mù quáng.

Giai Giai không nhịn được mở máy tính ra, thuần thục mở diễn đàn và để lại bình luận dưới bài đăng hot nhất: “Các anh chị em! Hôm nay tôi thấy Kiều Mạn Phàm đón ba mẹ đi, xem ra ả sợ rồi, chúng ta đã thắng, nhưng hình như còn có cảnh sát.”

Vừa làm mới lại trang web, phía dưới đã có rất nhiều phản hồi. Hầu hết mọi người đều không coi trọng chuyện có cảnh sát, thậm chí còn hi hi ha ha.

“Cảnh sát thì sao chứ, điều tra tới điều tra lui thì có ích lợi gì, còn chẳng phải là sẽ không thể giải quyết được sao.”

“Cậu có nhìn thấy Kiều Mạn Phàm khóc không? Có phải ả đang rất nóng nảy không?”

“Nhưng diễn đàn chúng ta đang gặp nguy hiểm, nhanh bảo vệ, đừng quên, Kiều Mạn Phàm có tiền.”

Đại đa số mọi người đều không coi trọng chuyện này, có người an ủi, có người thậm chí còn hâm mộ Giai Giai: “Thật hâm mộ cậu ghê, cậu ở hiện trường có thể nhìn thấy bộ dáng chật vật của Kiều Mạn Phàm, cho cậu một like, có phải ả sợ tới tiểu ra quần đúng không?”

Giai Giai không biết Kiều Mạn Phàm có chật vật hay không, nhưng lúc ấy nó rất hoảng hốt và sợ hãi. Tuy nhiên nhìn thấy cư dân mạng cùng chí hướng đều an ủi mình, không hề coi trọng chuyện đó, Giai Giai cũng thả lỏng.

Nó cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều, tự mình dọa mình, nghĩ như vậy khiến nỗi sợ trong lòng cũng vơi đi.

Giai Giai cũng đi tạt sơn, bởi vì nó phát hiện hoá ra cha mẹ Kiều Mạn Phàm lại ở gần nhà mình và cùng ở trong một tiểu khu.

Tim Giai Giai đập như sấm, lén lút đi hắt sơn. Ngay lúc đó, nó cảm giác trái tim mình đã nhảy ra khỏi lồng ngực, nhảy từ trong miệng ra ngoài, cả người có một loại cảm giác run rẩy sởn tóc gáy.

Từ nhỏ, Giai Giai đã là một đứa con gái ngoan ngoãn, trước giờ chưa từng làm chuyện khiến tam quan lung lay, nên khi trải nghiệm, nó có một loại cảm giác khó có thể nói thành lời.

Bao nhiêu áp lực và phiền muộn trong cuộc sống hàng ngày đều tan biến trong phút chốc.

Không có sự cằn nhằn của cha mẹ, không có giáo viên khắc nghiệt và những người bạn cùng lớp đáng ghét.

Mỗi lần giáo viên và cha mẹ so sánh Giai Giai với các bạn cùng lớp xuất sắc, nó cảm thấy áp lực của mình quá lớn, trong lòng rất mệt mỏi.

Chẳng lẽ nó không muốn có thành tích tốt sao? Thế nhưng học tập thật sự là một việc rất đau khổ.

Giai Giai nhìn tấm áp phích trên vách tường, Tư Thừa Trạch quá đẹp trai giống như chàng hoàng tử. Vậy mà lại toàn dính dáng với Kiều Mạn Phàm, phiền chết đi được.

Dựa vào đâu mà Kiều Mạn Phàm lại có thể làm bạn với Tư Thừa Trạch? Cha mẹ của cô ta cũng là người bình thường mà?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK