Nữ chính đã định trước rồi sao?
Trong lòng Lý Tiên Nhi dâng lên một cảm xúc thất vọng, diễn viên không muốn làm nhân vật chính không phải diễn viên giỏi. Nhưng cô đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô đến là để ăn cơm, để kiếm tiền nên nhất định phải casting một nhân vật.
Như vậy có thể được ăn cơm hộp trong đoàn làm phim.
Khi Kiều Mạn Phàm nhìn thấy nữ diễn viên này, cô nghiêng đầu nói với Trình Hữu: “Cô ấy trông rất tươi mới, tương đối phù hợp với nữ chính trong lòng tôi.” Sau khi nhìn rất nhiều người đến người thử vai thì diện mạo của cô gái này là phù hợp nhất với dự đoán trong nội tâm của Kiều Mạn Phàm.
Trình Hữu nhìn một chút, trực tiếp nói với Lý Tiên Nhi: “Cô bắt đầu đi, diễn một đoạn nữ chính.”
Lý Tiên Nhi nhanh chóng điều chỉnh trạng thái bản thân. Tính cách của nữ chính này tương đối dũng mãnh nhưng bề ngoài lại là một em gái mềm yếu. Đây là loại hình nhân vật vừa khóc thút thít vừa dùng búa đập người.
“Ta là ma nữ” nói về một cô gái bình thường, đột nhiên bị người ta nói bản thân là ma vương hủy diệt thế giới, sau đó cô ấy bị vây quanh bởi thần ma lưỡng đạo.
Thần theo dõi cô ấy, tránh để cô ấy đi theo con đường hủy diệt thế giới.
Còn ma bên này lại liên tục muốn nhét quyền trượng nữ vương vào trong tay nữ chính, muốn cô ấy dẫn dắt họ chiếm lĩnh thế giới.
Vì nguyện vọng cao cả ấy, đám ma quỷ này còn phải làm shipper đi chuyển phát nhanh, giao đồ ăn,... để có thể gom đủ tiền nuôi sống nữ vương và bản thân.
Hòa thượng thánh khiết, tổng tài bá đạo thần vương, địa ngục khuyển trung thành, thần ma hỗn loạn dưới một mái hiên. Các chủng tộc khác nhau ôm mục đích khác nhau tụ tập cùng một chỗ khiến nhiều tình huống hài hước phát sinh.
Có lẽ diễn xuất của Lý Tiên Nhi không tốt lắm, nhưng so với những người trước kia lại khá hơn nhiều.
Bây giờ, một vấn đề khó khăn khác lại xuất hiện. Đó là chọn nam diễn viên. Hòa thượng vừa đẹp lại vừa thánh khiết, còn thần vương cũng rất đẹp trai, dù sao cũng là thần mà…
Lý Tiên Nhi được chọn làm nữ chính. Nhưng mấy nam chính còn lại vẫn chưa chọn được, Trình Hữu quyết định đến trường học tìm một nam sinh đẹp trai.
Học viện hý kịch và học viện điện ảnh có rất nhiều soái ca mỹ nữ. Mặc dù diễn xuất hơi củ chuối một tí nhưng xét về độ đẹp thì khỏi phải bàn.
Chẳng qua thần vương thì có hơi phiền phức. Thần vương là vua của các vị thần, loại khí chất này không phải thứ mà người bình thường có thể sở hữu.
Trình Hữu đưa ra quyết định ngay tại chỗ, trực tiếp xác định nữ chính là Lý Tiên Nhi, nói: “Cô sẽ là nữ chính.”
Lý Tiên Nhi: …
Thật bất ngờ rằng mình lại được nhận, hơn nữa còn là nữ chính?
Thật sao, không phải Kiều Mạn Phàm là nữ chính à?
Lý Tiên Nhi phục hồi tinh thần từ cơn xúc động, vội vàng khom lưng nói cảm ơn Trình Hữu: “Cảm ơn đạo diễn, tôi nhất định sẽ cố gắng hơn nữa.” Có cơm hộp ăn rồi.
Cuối cùng, Lý Tiên Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm. Dù sao thì ít nhất cô nàng cũng đã nhận được một kịch bản, nửa năm rồi cô ấy không nhận được kịch bản đứng đắn nào.
Bình thường, cô nàng chỉ có thể đến một số đoàn làm phim đóng vai diễn viên quần chúng. Tiền công nhận được rất ít ỏi, chỉ thỉnh thoảng mới có thể đóng một vai diễn có lời thoại.
Kiều Mạn Phàm nói với đoàn làm phim: “Mọi người có rảnh không, tôi mời mọi người ăn tối.” Rồi lại quay sang hỏi mấy diễn viên: “Mọi người cũng cùng đi luôn chứ?”
Các diễn viên nhao nhao đồng ý. Nếu là đi ăn với đoàn làm phim vậy thì họ chắc chắn phải đi rồi.
Kiều Mạn Phàm đặt một phòng riêng lớn và để mọi người tự gọi đồ ăn, còn bản thân lại ngồi một bên nhắn tin cho Tư Thừa Trạch: “Cậu có đó không?”
Một lúc lâu sau Tư Thừa Trạch mới trả lời một dấu hỏi chấm: “?”
Kiều Mạn Phàm hỏi: “Gần đây cậu có lời mời tham dự sự kiện gì không, có rảnh không?”
Tư Thừa Trạch: “Tìm em quay phim hả? Dạo gần đây em không rảnh đâu.”
Kiều Mạn Phàm nhíu mày: “Mới quay xong chương trình vất vả như vậy, sao cậu không nghỉ ngơi cho tốt mà đã bắt đầu bận rộn thế?”
Những người giỏi hơn cậu đều đang cố gắng thì bản thân cậu cố gắng có ích gì chứ?
Tư Thừa Trạch: “Em bận nghỉ ngơi nên mới không rảnh đó. Em mệt mỏi quá rồi, dạo này không muốn làm việc nữa.”
???