Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm dần trôi.



Khi ánh mặt trời đầu tiên ló dạng, Triệu Bân đã đến thành Yên Vũ.



Thành không lớn nhưng lại rất náo nhiệt, đường phố đông đúc, tiếng hò reo lúc trầm lúc bổng.




Lúc Triệu Bân vào thành thì đã thay đồng phục của Thiên Tông.



Người trên phố thấy vậy thì đều nhường đường, người bình thường không thể đụng chạm tới người của Thiên Tông.



Triệu Bân tìm đến phủ đệ nhà họ Chu, vừa mới bước vào thì đã nhìn thấy cả đám người ra đón, dẫn đầu là tộc trưởng Chu gia, theo sau ông ta đều là các trưởng lão của nhà họ Chu. Mặc dù tất cả bọn họ đều có tu vi cấp Huyền Dương nhưng khi nhìn thấy người của Thiên Tông thì ai nấy cũng vô cùng cung kính, không thể chọc giận người của Thiên Tông được.



“Tiểu hữu, mời vào trong!”, tộc trưởng nhà họ Chu cười hehe.




Đệ tử Thiên Tông đến là niềm vinh dự lớn đối với gia tộc hạng ba như nhà ông ta, họ thật sự rất vui mừng, nói đúng hơn là được chiếu cố mà sợ. Đừng nói gì đến Chu gia nhỏ bé của ông ta, dù là thành chủ Yên Vũ có đến thì cũng phải khách sáo với hắn thôi.



Triệu Bân đứng im, lấy roi sắt ra và hỏi: “Có nhận ra vật này không?”



“Nhận... Nhận ra!”, có người từ phía sau chen lên, đó là cửu trưởng lão của nhà họ Chu.



“Là do ông tặng Viên Miểu sao?”, Triệu Bân hỏi tiếp.



“Đúng… Đúng vậy!”, cửu trưởng lão của Chu gia vừa nói vừa bất giác lau mồ hôi.



“Từ đâu mà ông có nó?”, Triệu Bân nói với giọng hiền hòa hơn, vì trông ông ta có vẻ hơi sợ hãi.



“Cách thành, đi về phía đông tám mươi dặm có một con sông, ta đã tình cờ nhặt được ở đó!”, cửu trưởng lão của nhà họ Chu nói: “Roi này này có khả năng đặc biệt, Viên Miểu của quý tông tinh mắt nhận ra báu vật nên ta đã tặng cho hắn”.



Lúc ông ta nói đến chữ “tặng” thì vẻ mặt đầy xót xa.



Đồ mà đệ tử Thiên Tông để mắt đến thì sao ông ta dám không đưa cho được!



Triệu Bân nhìn thẳng, mắt sáng như lửa, hắn chắc chắn cửu trưởng lão không nói dối.



Hắn trầm ngâm, người nhà họ Chu cũng không dám lên tiếng, đặc biệt là cửu trưởng lão, ông ta cứ bất giác lau mồ hôi, không biết là họa hay là phúc, cũng không biết lai lịch của roi sắt đó, cứ có một dự cảm cực kỳ không lành.



“Đa tạ!”



Triệu Bân đã quay người, hắn đến nhanh mà đi cũng nhanh.



Hắn đi được mấy bước thì quay trở lại, nhìn chằm chằm vào tộc trưởng nhà họ Chu, nói chính xác hơn là nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội mà đối phương đang đeo bên hông. Miếng ngọc màu xanh phỉ thúy trong suốt, chốc chốc lại phát ra ánh sáng đặc biệt, không phải là bảo bối gì nhưng miếng ngọc bội này lại khiến cho hồ lô vàng nhỏ màu tím của hắn rung nhẹ.



“Tiểu hữu à!”, tộc trưởng nhà họ Chu thử gọi một tiếng với ý thăm dò.



“Tiền bối, ông có bán miếng ngọc bội này không?”, Triệu Bân mỉm cười, chỉ vào miếng ngọc bội.



“Mua bán mất tình cảm, nếu tiểu hữu thích thì ta tặng!”, tộc trưởng Chu gia mỉm cười, lấy miếng ngọc bội xuống, nó cũng không phải thứ gì đáng tiền nên dù cho tặng cũng không thấy tiếc.



“Đa tạ!”



Triệu Bân nhận lấy rồi nhét mười ngàn lạng ngân phiếu vào tay ông ta.


Tộc trưởng nhà họ Chu vẫn chưa nói gì thì hắn đã quay đi và biến mất trong đám đông.
Người nhà họ Chu đứng phía sau đưa mắt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Phần lớn mọi người đều nhìn cửu trưởng lão, nhìn thần sắc của họ thì rõ ràng là không biết gì về chuyện của roi sắt, thì ra cửu trưởng lão nhà họ có qua lại với Thiên Tông, còn tặng roi sắt cho đệ tử của Thiên Tông, giờ lại còn có một đệ tử khác của Thiên Tông đến hỏi thăm nữa.



Triệu Bân ra khỏi thành thì đi thẳng về phía đông.



Đi một lúc là đến vị trí cách thành tám mươi dặm về phía đông.




Cửu trưởng lão nhà họ Chu không lừa hắn, đúng thật là có một con sông ở đấy, hoặc cũng có thể nói đấy là một con sông lớn, chảy từ Nam ra Bắc. Hắn đứng bên bờ sông một lúc lâu, ánh mắt mơ hồ bất định, lòng thầm nghĩ chắc là Vương Trác đã gặp nạn, cũng có thể là ngã xuống sông khi bị đuổi giết nên roi sắt mới bị thất lạc, bị nước dạt tấp vào bờ, trùng hợp được cửu trưởng lão nhà họ Chu nhặt được rồi lại tặng lại cho Viên Miểu.



Nếu thật là như vậy thì e là Vương Trác dữ nhiều lành ít rồi.



Triệu Bân hít một hơi thật sâu, tìm dọc theo dòng chảy.



Con sông có rất nhiều nhánh, tìm người chẳng khác nào mò kim đáy biển.




Suốt dọc đường đi, hắn gặp ai cũng hỏi thăm.



Khổ nỗi, không có ai từng gặp hắn ta!



Thế là, một ngày nữa lại trôi qua.



Màn đêm buông xuống Triệu Bân mới dừng chân trên một mỏm đá, cố hết sức nhìn về phía xa nhưng chỉ thấy sóng lớn cuộn trào, không thấy bóng người này. Không biết Vương Trác đã bị cuốn đi đâu mất rồi, cũng không biết hắn ta có còn sống hay không.



Dường như phía đằng xa có ánh lửa.



Chắc là một thôn nhỏ, tựa núi giáp sông.



Triệu Bân uống một ngụm rượu rồi đi thẳng về phía thôn nhỏ đó, hắn muốn tìm ai đó hỏi thử.



A…



Đang đi nửa đường thì nghe thấy tiếng la thảm thiết.



Triệu Bân chau mày, bất giác chạy nhanh hơn, từ rất xa đã có thể nhìn thấy màu máu đỏ chói mắt, chắc là thôn làng đã gặp phải đám cướp, tiếng hét thảm hỗn loạn và thất thanh vang lên, không khó để tưởng tượng ra hiện trạng thảm thiết. Giống như thôn Sơn Hà ngày đó, ngoài Nhược Thủy ra thì không ai còn sống sót, đâu chỉ có chữ thảm không đâu.



Hắn chạy thật nhanh, chưa đầy một khắc đã tới nơi.



Tiếc là hắn vẫn đến muộn, đập vào mắt hắn là cảnh xác chết ngổn ngang.



Những người chết đều có một điểm chung, toàn bộ đều trở thành xác khô, chắc là đã bị ai đó hút thành xác khô.



“Tàn nhẫn thật!”, mặt Triệu Bân tái nhợt.



Người điềm tĩnh như hắn cũng không khỏi run lên khi thấy cảnh đó.



Mới đây thôi, họ còn là những người sống phơi phới mà giờ đây đều biến thành những cái xác khô, bất luận là người già hay trẻ sơ sinh được quấn trong khăn thì đều bị tàn sát, một mảnh đất bình yên cách biệt với đời bỗng trở thành địa ngục trần gian, một hồ máu chứa đầy oan hồn.



“Máu tươi thật tuyệt diệu!”



Sâu trong thôn có tiếng cười ngông cuồng, hung thủ vẫn chưa đi.



Triệu Bân đã phát hiện ra và tiến về phía đó, từ rất xa hắn đã nhìn thấy một người mặc áo đỏ, tràn ngập ma sát, mái tóc đỏ tung bay giống như Tu La, chẳng khác nào một ma đầu, khắp người đều là máu.



“Bóng người thật quen thuộc!”, Triệu Bân nheo mắt.


Ma đầu cũng đã nhận ra sự có mặt của hắn, lúc đang giết người thì đột nhiên quay lại nhìn.
Triệu Bân nhìn thấy hắn ta thì sát ý liền nổi lên, đâu chỉ có quen không thôi mà phải nói là quá quen, đấy là Vương Dương của nhà họ Dương.



“Đáng chết mà!”



Triệu Bân hừm lên một tiếng lạnh lùng, sát ý lạnh buốt.




Sát ý của hắn không chỉ nhằm vào Vương Dương mà còn cả Bát Nhã. Nếu như tối đó Bát Nhã không nhúng tay vào thì Vương Dương đã sớm mất mạng rồi, thôn dân ở đây cũng đâu đến nỗi phải bị Vương Dương đồ sát.



Sự từ bi của nhà Phật đã làm đảo lộn nhân quả của người đời.



Bây giờ xem ra nhân quả đó đã nhuốm đầy máu rồi.



Xác chết đầy đất chính là bằng chứng của nhân quả.




Những sinh mạng vô tội đó chính là cái giá phải trả cho sự thương hại.







Lúc này, Triệu Bân rất muốn kéo Bát Nhã đến đây, để cho tín đồ nhà Phật như cô ta nhìn thử cảnh tượng máu me thảm khốc này, cũng muốn hỏi cô ta thử “Phật quang từ bi đó của cô có thể dập tắt được tội ác của ma đầu hay không?”



“Khí huyết thật là tinh khiết!”



Vương Dương cười man rợ, liếm đầu lưỡi đỏ thắm, vứt thôn dân vẫn chưa hút khô đi và đi về phía Triệu Bân. Dưới ánh trăng mờ nhạt, mái tóc đầy máu của hắn ta tung bay càng khiến hắn ta giống như một vong hồn, vô cùng đáng sợ.



Triệu Bân nhận ra hắn ta.



Nhưng hắn ta lại không nhận ra hắn.



Cũng đúng, cảnh giới Thiên Võ còn không thể nhìn ra được Triệu Bân thì nói gì đến hắn ta.



“Nhập ma rồi sao?”, Triệu Bân đứng lại, chau mày lần nữa. Hắn có thể cảm nhận được ma lực đáng sợ từ trong cơ thể của Vương Dương toát ra, chắc là hắn ta có truyền thừa từ ma hoặc là đã tu ma công gì đó, hơn nữa còn kèm theo một loại công pháp tà ác, hút máu người để tu luyện, nhiều người vô tội như thế bị giết chết là ví dụ đẫm máu nhất, tên ma đầu này đã dùng người sống để gia tăng ma lực của mình.



Chuyện khiến hắn kinh hãi còn có tu vi của Vương Dương.



Lần trước khi gặp Vương Dương, tên này mới chỉ là một tên cấp Chân Linh.



Thế mà bây giờ hắn ta đã là Huyền Dương tầng bốn rồi, dù cho bứt phá thì cũng không nhanh được như thế.



Xem ra, sau khi được Bát Nhã cứu đi thì Vương Dương đã có được tạo hóa kỳ diệu nào đó, thậm chí là thay da đổi thịt, từ đó mới có thể có thành tựu như hôm nay. Sức mạnh dồi dào của hắn ta còn mạnh hơn cả U Lan khi bộc phát, hắn không thể đảm bảo thần trí của Vương Dương hiện giờ có tỉnh táo hay không, chỉ biết lúc này, đối thủ cũ của mình đã mạnh vượt quá sức tưởng tượng.



….



Giết!



Vương Dương hét lớn lên, tiến đến với ma sát cuồn cuộn.



Hắn ta tung ra một chưởng, đại ấn hình bàn tay năm ngón tối đen liền ập xuống, còn có cả ma văn chạy quanh giữa các ngón tay. Không nhắc đến tu vi của hắn ta, chỉ nói đến chưởng này thôi thì cũng mạnh lắm rồi, e là võ tu cùng cấp cũng không có ai có thể đỡ nổi, vì bên trong chân nguyên của hắn ta tiềm ẩn ma lực đáng sợ, mạnh hơn so với chân nguyên của võ tu nhiều.



Gào!



Khí huyết Triệu Bân dâng cao, hắn xuất chưởng Uy Long để đỡ đòn.



Hai chưởng gặp nhau tạo nên tiếng nổ lớn, một quầng sáng lan rộng ra.



Nếu quan sát hai bên thì có thể thấy Vương Dương chỉ lùi về sau nửa bước còn Triệu Bân thì lùi hẳn cả một bước, ngón tay bị rách, máu tươi chảy ra, đối đầu trực diện với Vương Dương một chiêu mà bị chấn động đến mức cánh tay tê dại.


Đọ sức mạnh thì hắn đã ở thế hạ phong.
Vương Dương nở nụ cười gian ác, phấn khích và man rợ, ma sát càng toát ra nhiều hơn, có tiếng kêu ai oán của vong hồn, không biết hắn ta đã cắn nuốt bao nhiêu sinh linh vô tội rồi, vì vậy nên trong ma lực còn có vong hồn, chỉ nghe tiếng không thôi cũng thấy tâm trạng hoảng hốt. Trong trạng thái đó, hắn ta như có ma lực vô biên, ma khí tối đen, cuồn cuộn khắp trời, biến thành một lớp màn mây, che khuất bầu trời sao rộng lớn, ma lực càng lúc càng mạnh hơn, có lẽ vì uy lực quá mạnh mà tường đá và mái ngói trong làng đều bị chấn động đến mức nổ thành tro bụi.



“Kỳ Lân, mở!”




Triệu Bân thầm hét lên trong bụng, cố thi triển thể Kỳ Lân.



Biểu tượng Kỳ Lân nối đuôi nhau hiện lên, khí thế đột ngột tăng cao, thấp thoáng còn có thể nghe tiếng Kỳ Lân gầm thét. Hắn lấy kiếm Long Uyên ra, kiếm khí màu vàng kim dài ba tấc, kiếm thể lôi điện giằng xé, khí huyền hoàng bao quanh. Hắn vẫn chưa xuất kiếm thì kiếm uy đã tăng lên đến trạng thái đỉnh cao, hắn đang định giết chết đối phương chỉ bằng một kiếm.



“Khí huyết thật tinh túy!”



Vương Dương cười đáng sợ, lộ hết hai hàm răng trắng bóng ra.




Hắn ta đang cười thì bỗng một thanh kiếm lạnh buốt đâm xuyên vào ngực hắn ta, cắt đứt tâm mạch của hắn ta.



Đấy là chiêu thuấn thân tuyệt sát của Triệu Bân, hắn ta không kịp đề phòng.



Tiếng la thảm của Vương Dương vang lên, ma sát đen ngòm cuồn cuộn, đánh bật Triệu Bân ra.



Còn hắn ta nôn ra máu, ngửa mặt lên trời rồi ngã về sau, máu tuôn ra từ vết thương trước ngực. Vương Dương không ngờ đến chiêu thuấn thân tuyệt sát nên mới không kịp trở tay, bị trúng kiếm hiểm, chết ngay tại chỗ đến nỗi không nhắm mắt, lúc đó, đôi mắt đỏ ửng vẫn còn đầy sự hung tàn và khát máu.



“Ân oán của ta và ngươi đã kết thúc rồi!”



Triệu Bân thản nhiên nói, hắn cầm kiếm lên, sắc mặt không vui cũng không buồn.



Mặc dù ngày hắn giết chết Vương Dương đến muộn nhưng may là hắn cũng không bỏ lỡ.



Nhưng, hắn vẫn chưa đến bên cạnh xác của Vương Dương thì đối phương đã bật thẳng đứng dậy, vừa nhìn còn tưởng là xác sống, có một vùng ma sát đen ngòm bao quanh lấy Vương Dương và cuồn cuộn tràn ra ngoài, mang theo ma lực cực mạnh, Triệu Bân chưa kịp phòng bị đã bị hất lộn nhào ra ngoài.



“Sao có thể?”



Triệu Bân cố đứng vững lại, ánh mắt tràn đầy vẻ không tin nổi.



Hắn có thể nhìn thấu tâm mạch của Vương Dương, lúc nãy nó đã bị hắn một kiếm đâm xuyên rồi, không ngờ bây giờ lại hồi phục như cũ, đến cả vết kiếm đâm trên ngực cũng liền lại. Đôi mắt đỏ ửng không còn ma quang đó của Vương Dương cũng toát lên sự đen tối đáng sợ như lúc ban đầu, vẫn hung tàn và khát máu như thế. Hơn nữa Vương Dương còn đáng sợ hơn cả khi nãy, nếu như lúc nãy hắn ta chỉ như một ma đầu thì bây giờ lại là một ma đầu thật sự.



Tâm mạch bị chém mà vẫn có thể sống lại.



Bất ngờ này khiến hắn không kịp trở tay.



“Lâu lắm rồi không được vui thế này!”



Vương Dương cười đáng sợ, vui vẻ nghiêng cổ, hít máu tươi.



Trong lúc hắn ta nói chuyện có thể nhìn thấy giữa trán của hắn ta có một ma văn, nó cứ như có sức sống, hết đường này đến đường khác xuất hiện đầy trên khuôn mặt hắn ta, dáng vẻ đó chỉ nhìn thôi cũng thấy ớn lạnh.



“Thần trí hắn vẫn tỉnh táo!”, Triệu Bân lẩm bẩm.



Nhập ma tỉnh táo thì mạnh hơn nhiều so với nhập ma không biết gì, ít ra thì U Lan trong trạng thái bùng nổ cũng không bì lại được, vì nhập ma tỉnh táo có tư duy chiến đấu, còn nhập ma vô thức thì chỉ đánh bừa, đánh bất chấp thôi, vì vậy cũng giống như U Lan, chiêu nào cũng có sơ hở, chiêu nào cũng là chiêu chí mạng.


“Ta ngửi thấy một hơi thở quen thuộc từ trên người ngươi!”
Vương Dương liếm đầu lưỡi đỏ thắm, cầm ma đao trên tay, bước đến từ từ, ánh mắt tò mò, muốn nhìn thấu Triệu Bân nhưng đáng tiếc khả năng của hắn ta có hạn, không thể vén được tấm màn thần bí đó.



“Thiên lôi trận!”




Triệu Bân lạnh lùng hét lên, quỳ một chân xuống đất, cắm kiếm Long Uyên vào đất.



Đột nhiên, mặt đất trong vòng một trăm trượng nứt ra, những tia lửa điện phóng thẳng từ dưới đất lên.



“Đòn tấn công ở mức đó thì sao giết chết được ta?”




Vương Dương cười khinh thường, hung tợn và nham hiểm. Hắn ta không dừng bước, mặc cho lôi điện chém lên người. Uy lực của lôi điện cũng rất mạnh, hết tia này đến tia khác chém lên người hắn ta khiến cơ thể chảy máu. Nhưng kỳ lạ là những vết thương đó liền lại ngay trong chớp mắt, đến cả máu chảy ra cũng đổ ngược lại vào trong cơ thể.







"Khả năng phục hồi thật bá đạo!"



Triệu Bân thảng thốt, hắn nhìn kỹ hơn thì mới nhận ra mỗi một giọt ma huyết tràn đầy trong cơ thể của Vương Dương dường như đều mang sức mạnh tái sinh, chuyện này dường như đã vượt qua khả năng trị thương thông thường của võ tu, một kẻ như vậy nếu muốn giết thì phải tiêu diệt triệt để, bằng không cho dù chỉ còn một hơi thở thì hắn ta cũng có thể hồi sinh. Triệu Bân tự thấy bản thân có kinh nghiệm phong phú nhưng kẻ có khả năng ma quái như Vương Dương thì vẫn là lần đầu tiên hắn mới gặp, trước kia hắn chưa từng nghe nói qua về khả năng ma quái này.



Vèo!



Khi hắn còn đang kinh ngạc thì Vương Dương đã vác đao chém về phía hắn, thân pháp hết sức quỷ mị.



Triệu Bân thi triển bước Phong Thần, trở mình chém ra một kiếm bức lui Vương Dương. Vương Dương cười một tiếng rồi dịch chuyển tức thời về vị trí cũ, đôi mắt bắn ra ánh sáng màu máu khiến cho Triệu Bân phải phi thân lui về phía sau, vũ động kiếm Long Uyên lên chống đỡ. Hắn còn chưa kịp đứng vững thì thanh đao trong tay Vương Dương đã thay đổi hình thái biến thành một thanh ma kiếm màu đen có uy lực kinh người, hắn ta chém ra một đường kiếm mang theo kiếm uy nghiền nát hướng về phía Triệu Bân, lần này Triệu Bân khó có thể né tránh được.



Ầm!



Trong chớp mắt, Triệu Bân đã mở ra thiên cang hộ thể.



Một màn hào quang mở ra vào bao trùm lấy Triệu Bân, màn hào quang này lấy hắn làm trung tâm, toát ra khí thể hết sức bá đạo.



Vương Dương vừa mới truy giết hắn bây giờ đã bị chấn lui.



Triệu Bân không thể bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, hắn tiếp tục thi triển bước Phong Thần lao nhanh về phía Vương Dương.



Phụt!



Vương Dương vừa ngã xuống thì đã bị một kiếm của Triệu Bân đâm trúng nhanh như gió, uy lực của đường kiếm mạnh như sấm chớp.



Tuy nhiên, sau khi đâm trúng hắn ta thì Triệu Bân lại nhíu mày, hắn đã đâm xuyên qua tâm mạch của Vương Dương nhưng không ngờ chỉ trong chớp mắt tâm mạch của Vương Dương đã có thể đập trở lại, dường như một kiếm này của hắn chỉ có thể đâm xuyên qua ngực của Vương Dương chứ không thể gây nguy hiểm đến tính mạng của hắn ta.


"Thiên cang hộ thể, hay lắm".
Vương Dương mỉm cười âm hiểm, nhe ra hàm răng trắng hếu.



Vừa dứt lời thì hắn ta lại thi triển thân pháp quỷ dị của mình, bộc phát ra ma khí cuồn cuộn đánh thẳng về phía Triệu Bân. Triệu Bân lại bị chấn bay lần thứ hai, Vương Dương cũng nhân cơ hội từ trên cao chém xuống một kiếm.




Keng!



Triệu Bân cũng nắm chặt kiếm Long Nguyên chém ra một đường.



Hai lưỡi kiếm va chạm với nhau cực mạnh, những tia lửa dữ dội bắn ra khắp nơi.



Ma kiếm của Vương Dương bị đánh bay, kiếm Long Uyên của Triệu Bân cũng bật ra khỏi tay, hai thanh kiếm đều rơi xuống đất gần như cùng một lúc, một thanh cắm xiên trên mặt đất, một thanh cắm xiên trên tảng đá, rung động dữ dội.




Cánh tay của Triệu Bân đã bật máu, bị một kích vừa rồi làm cho hắn bị chấn động đến mức toét cả da thịt trên tay.



Vương Dương cũng không khá hơn là bao, chẳng qua hắn ta có khả năng tái sinh cơ thể cho nên vết sẹo nào xuất hiện cũng đã lành, máu tươi đang bao phủ lấy toàn bộ cánh tay của hắn ta, từng giọt máu đều ẩn chứa ma lực tái sinh.



"Dịch chuyển tâm mạch, sao hắn ta có thể làm được như vậy?"



Hai mắt của Triệu Bân sáng lên, hắn vẫn không biết Vương Dương đã làm điều đó như thế nào.



Đúng là con đường võ đạo vô cùng vô tận, một kiếm vừa rồi đã khiến cho hắn được mở mang tầm mắt.



"Chà, ta đã đổi ý".



Tiếng cười của Vương Dương càng lúc càng trở nên âm hiểm hơn, một tay của hắn ta lại kết ấn quyết.



Hắn ta đã đổi ý, hắn ta không muốn giết chết Triệu Bân nữa mà muốn bắt Triệu Bân về để nghiên cứu.



Ông!



Hắn ta đã kết ấn quyết phong ấn, ngay lập tức có một tòa tháp ma quái từ trên trời xuất hiện rồi chụp xuống đầu Triệu Bân.



Triệu Bân vừa nhìn thấy nó liền phi thân bỏ chạy.



Tuy nhiên, tòa tháp ma có sức mạnh cắn nuốt sinh cơ của người khác, nó mạnh đến mức khiến cho Triệu Bân không thể nào chống đỡ được lực hút, chỉ trong hai ba bước thì hắn đã bị hút vào trong tòa tháp ma, đến lúc này thì tòa tháp ma mới ầm ầm đáp xuống đất khiến cho mặt đất rung chuyển.



Ấn quyết của Vương Dương lại thay đổi.



Tòa tháp ma rung lên một cái, bên trên nó có ma văn đang chuyển động, ngưng tụ thành dây xích dày quấn lấy tòa tháp ma, phát ra những thanh âm ông ông quái dị.



Bên trong tòa tháp ma còn lóe lên ánh sáng, truyền ra tiếng sấm đang đánh ầm ầm.



Triệu Bân ở trong tòa tháp ma, chân nguyên trong cơ thể hắn nhanh chóng chảy ra ngoài.



Chính xác hơn thì hắn đang bị tòa tháp ma này hút hết chân nguyên.



Triệu Bân quan sát hai bên trái phải, tòa tháp ma không ngừng cắn nuốt chân nguyên của hắn, bên trên nó còn có một nguồn sức mạnh trói buộc mạnh khủng khiếp liên kết với ma văn, chắc chắn đây là một loại trận pháp phong ấn.


"Phong".
Khóe miệng Vương Dương nhếch lên, hắn ta lại tiếp tục thay đổi ấn quyết.



"Phong ấn ta?"



Triệu Bân hét lên một tiếng rồi bộc phát ra khí huyền hoàng khiến cho tòa tháp ma nứt ra một đường, ngay sau đó hắn lại tung quyền vào vết nứt khiến cho nó vỡ ra rồi mạnh mẽ bay thẳng lên trời như một con rồng.




"Hay lắm".



Vương Dương đánh ra một chưởng hướng lên trời, muốn đánh rơi Triệu Bân ngay lập tức.



Triệu Bân sớm đã đoán được chuyện này, hắn cũng ngay lập tức phất tay biến ra một cây thương phóng thẳng về phía bàn tay của Vương Dương.




Giết!



Huyết tinh khí phóng ra từ cơ thể của Vương Dương hung hãn oanh tạc tới từ hướng ngược lại để hóa giải nguy hiểm.



Khi Triệu Bân vừa ổn định được cơ thể thì hắn liền thi triển Hổ Gầm Long Ngâm phối hợp với võ hồn. Đòn công kích này khiến cho Vương Dương bị nội thương và thế công của hắn ta cũng yếu dần đi. Triệu Bân nhân cơ hội áp sát, roi sắt đen trên tay hắn đã nặng nề giáng một đòn xuống gáy của Vương Dương.



Tiếng vang của một đòn này nghe thật vui tai.



Vương Dương kêu rên, từng bước lui về phía sau.



"Kêu đi, ta cho ngươi kêu".



Triệu Bân cầm roi sắt đuổi theo, liên tục quất vào đầu của hắn ta.



Cây roi sắt này chuyên dùng để đánh vào tinh thần lực nhưng cũng có thể dùng để đánh người, người có võ hồn tất nhiên sẽ có thể chống đỡ, nhưng người không có võ hồn thì sẽ cảm thấy đau đớn vô cùng, mỗi một roi quất xuống đều khiến cho Vương Dương đau đến mức chết đi sống lại, thất khiếu đều chảy máu, đầu óc đau nhức như muốn nổ ra.



Á!



Vương Dương gầm lên, không biết là do tức giận hay là do đau đớn.



Tiếng gầm của hắn ta rất có uy lực, chính xác mà nói thì tiếng gầm này mang theo ma lực cuồn cuộn oanh tạc ra ngoài, ngay cả Triệu Bân đã mở ra kỳ lân thể cũng không thể nào chống đỡ được, cho nên liền bị chấn bay ra xa lần thứ ba.



"Trảm".



Triệu Bân bị chấn bay những vẫn không ngừng công kích, hắn ngay lập tức dùng hồn ngự kiếm.



Hắn đã có tính toán từ trước, trong lúc hắn dùng roi sắt đen đánh Vương Dương thì hắn cũng đã đồng thời điều khiển kiếm Long Uyên xuất ra.



Phụt!



Vương Dương vừa mới đứng vững thì đã bị một kiếm chém bay đầu.



Từ cổ của hắn ta phun lên một cột máu hết sức chói mắt.



Đầu của Vương Dương lăn xuống đất, cơ thể không đầu đung đưa trong gió, cột máu trên cổ không ngừng phun ra nhưng dường như vẫn còn mang theo một tia sinh cơ nhàn nhạt mờ ảo.



Chuyện đáng sợ hơn còn ở phía sau.



Cơ thể không đầu đó vậy mà không hề ngã xuống, từ bên trong cột máu đang phun ra trên cổ không ngờ lại dần dần sinh ra một cái đầu mới, đó vẫn là đầu của Vương Dương nhưng gương mặt đã càng lúc càng trở nên dữ tợn hơn, hắn ta lắc lắc cái đầu mới mọc một cách sảng khoái, ma khí trên cơ thể của hắn ta càng lúc càng nồng nặc, Triệu Bân mơ hồ còn có thể nghe được tiếng kêu rên của các oan hồn đang quẩn quanh cơ thể của hắn ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK