Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta đang ở đâu?





Hai người bất động mất vài giây, cũng không ai nói gì, một trái một phải lẳng lặng nhìn bầu trời. Có lẽ vì dược lực quá mạnh, cũng có thể vì quá mệt mỏi, đến giờ vẫn còn thấy choáng váng kìa?





Vài ba giây sau, hai người mới liếc sang, bốn mắt nhìn nhau.





Lần nhìn nhau này kéo dài vài ba giây, thần sắc cả hai đờ đẫn.





“Cơ Ngân…”





“Hiểu nhầm, đây là hiểu nhầm thôi!”





“Đứng lại cho ta!”





Rừng đào bỗng chốc rối tinh rối mù, tiếng ồn vang vọng khắp nơi.





Người nào đó lại bị truy sát, vừa bò vừa lết, vừa chạy vừa mặc quần áo. Có lẽ vì chạy quá vội nên còn cầm nhầm quần áo, áo của môn chủ La Sinh Môn bị hắn tròng xuống dưới chân, vị phía sau còn ghê hơn, quần của Triệu công tử bị cô ta mặc thành áo, đến cả Nguyệt Thần trông thấy cũng không khỏi cảm thán... mặc kiểu gì mà được vậy?





Chuyện này chẳng có gì, chủ yếu là tư thế của hai người kia.





Triệu công tử trốn chạy cứ lắc bên nọ lắc bên kia, môn chủ La Sinh Môn đuổi theo cũng lảo đà lảo đảo, từ đằng xa nhìn lại, chẳng khác nào hai con ma men uống quá chén, đầu óc váng vất, có thể cắm đầu xuống đất bất cứ lúc nào.





Nói tóm lại là… đứng không vững.





Tại sao đứng không vững? Vì nhũn chân đó!





Đùng! Binh! Đùng!





Vân U Cốc yên bình chẳng quá ba ngày, lại vang lên tiếng nổ.





Bên ngoài sơn cốc, mấy lão già đứng dậy, ai nấy vểnh tai nghe ngóng. Trước đó là tiếng rên rỉ, còn bây giờ chắc hẳn là một hồi đấu đá, có người đánh nhau ở bên trong.


Mẹ kiếp, ngươi bị điên à!





Tiếng chửi giống nhau như đúc này vang lên trong lòng Triệu Bân và môn chủ La Sinh Môn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK