Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Nhạc chính là một trong số những lão tổ của dòng này, là cao thủ Thiên Võ hàng thật giá thật. Hắn bắt đầu hiểu ra, tại sao lão tổ Thiên Nhạc chỉ phong ấn Huyết Ma chứ không giết, bây giờ nhìn lại, không phải không giết, mà hình như không giết nổi.





“Bất Diệt Ma Thân quyết?”





Triệu Bân lầm bầm rồi đánh giá từ trên xuống dưới.





Người thực sự bị chặt đầu mà không chết, hắn mới từng thấy một người, là tên Vương Dương kia.





Bây giờ có Huyết Ma là kẻ thứ hai.





Điều này khiến hắn bất giác tưởng rằng vị ma này cũng tu luyện Bất Diệt Ma Thân quyết.





Nếu thực sự là thế thì quá nhảm nhí.





Vương Dương đã khó giết, vị này hình như còn khó giết hơn.





Phải biết rằng, Vương Dương còn cách xa cấp bậc của Huyết Ma.





Một người là Chuẩn Thiên, một người là Thiên Võ.





Nếu thực sự phải đánh thì sẽ tốn sức lắm.





“Màn khởi động… kết thúc rồi”, Huyết Ma mỉm cười ghê rợn.





Triệu Bân nghe câu này cũng chẳng cảm thấy gì, dù sao Huyết Ma căn cơ hùng hậu, còn rất nhiều thủ đoạn chưa tung ra.





Nhưng lão già râu chữ bát nghe thấy thì cực kỳ chấn động. Đầu bị chém rơi một lần mà mới chỉ là màn khởi động? May mà là Triệu Bân đánh nhau với kẻ này, chứ nếu là lão ta, chắc chỉ có trời mới biết lão ta đã bị tiêu diệt bao nhiêu lần. Đòn tấn công của lão ta chẳng khác nào gãi ngứa giúp Huyết Ma, nhưng đòn tấn công của Huyết Ma, dù chỉ là một chưởng, cũng có thể tiễn lão ta lên đường xuống suối vàng rồi.





Đây là sức ép tuyệt đối đến từ tu vi và sức mạnh, mấy thủ đoạn múa may bên lề toàn là vật trang trí hết.





Phụt!





Huyết Ma vừa dứt lời, hắn ta bỗng biến thành một vũng máu, từng tấc từng tấc một, mà thế giới ở vùng trời u ám này cũng biến thành màu đỏ, có khói đỏ bốc lên, có huyết quang bắn ngang dọc, cảm giác đầu tiên mang lại cho người ta là rơi xuống một địa ngục đầm đìa máu me, đâu đâu cũng là máu đang nhỏ giọt.





“Đây là gì thế?”


Lão già râu chữ bát kinh hãi, lập tức tới bên cạnh Triệu Bân, túm chặt cây phất trần Diệu Thiên, mặt mũi tái nhợt nhìn xung quanh. Lần này họ gây họa lớn thật rồi, chọc phải một sự tồn tại khủng khiếp. Người mà lão tổ Thiên Nhạc còn không giết nổi, khó lòng tưởng tượng hắn ta đáng sợ đến mức nào.





“Đúng là chỉ có ngươi mới thế!”





Triệu Bân hút một hơi thật sâu.





Xét về vốn sống, có lẽ hắn không bằng lão già râu chữ bát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK